NGƯỠNG VỌNG – THÍCH LÔI

“Ừ, có chuyện gì không?”

Quyền Đình chỉ lạnh nhạt đáp một câu, nét mặt không hề thay đổi.

“Lâu lắm không gặp, anh còn giận em à?” Cô ta chớp chớp mắt, khóe mắt ngấn lệ, lộ ra vẻ đáng thương rất dễ gợi lên dục vọng che chở của đàn ông. Cô ta vươn tay chạm vào bàn tay đang đặt trên bàn của Quyền Đình.

Nhưng hiển nhiên hành động này không có hiệu quả gì với Quyền Đình, anh lẳng lặng tránh đi, lạnh nhạt nói: “Không, nếu không có chuyện gì thì mời cô đi cho.”

Người phụ nữ chưa bỏ cuộc mà cắn môi nhìn xung quanh, bấy giờ mới phát hiện có người ngồi đối diện, cô tay quay đầu lại nhiệt tình chào hỏi cô: “Hi, chào cô, cô là bạn của Đình hả?”

Năng lực gió chiều nào theo chiều nấy của cô ta quả thực làm Mộ Lôi phải mở mang tầm mắt, cô đành bất lực gật đầu.

“Tôi là mối tình đầu của Đình, tên tôi là Coco, chào cô nhé.”

Coco vươn cánh tay phải trắng nõn của mình ra, mỗi móng tay cô ta đều được trang trí bằng những viên đá tinh tế, đợi bắt tay với cô.

Mối tình đầu?

Mộ Lôi cắn môi, nét mặt ngày càng bất mãn. Cô nhìn sang phía Quyền Đình, thấy anh không tỏ thái độ gì thì dẫu không vui cũng đành vươn tay đáp lại.

Nhưng khi mới giơ tay lên, anh đột nhiên lên tiếng ngăn cản. “Mộ Lôi, em đừng để ý đến cô ta.”

Anh lại quay sang phía Coco, nét mặt chuyển từ vô cảm sang không vui: “Tôi nói, mời cô đi cho. Đừng quấy rầy bữa ăn của tôi với bạn gái, cô không hiểu tiếng người à?”

… Bạn gái? Ý chỉ cô hả?

Về phía Coco, trông cô ta cứ như vừa chịu một cú sốc lớn, tay chỉ vào cô hỏi: “Cô ta á? Ánh mắt anh kém cỏi như vậy từ bao giờ thế? Một con nhóc mặt búng ra sữa kia á?”

Mộ Lôi hít sâu một hơi, rốt cuộc không nhịn được nữa: “Dì này, dì không hiểu lời bạn trai tôi nói à? Mời dì đi cho.”

Sắc mặt cô ta lúc trắng lúc đỏ, cuối cùng đành giậm chân xoay người rời đi.

Mộ Lôi va phải ánh mắt nghiền ngẫm của Quyền Đình, chợt nhận ra mình vừa nói gì.

“Ngài, không phải em… Em xin lỗi…”

Không đúng, vì sao cô phải chối, chẳng phải cô đã định bày tỏ với anh đó sao? “Đúng vậy, đúng là như thế, em —”

“Mộ Lôi.”

Cô hoảng hốt nhìn anh, anh biết cô muốn nói gì đúng không? Vậy anh lên tiếng cắt ngang lời cô có phải là…

Mộ Lôi vội vàng cúi đầu, khụt khịt mũi, cố kìm nén sự cay xè nơi khóe mắt, sau đó mới chậm rãi nở một nụ cười vô cùng miễn cưỡng.

“Mộ Lôi, ngẩng đầu nhìn anh.”

Chẳng biết Quyền Đình đã tiến đến vị trí bên cạnh cô từ khi nào, hai tay anh nâng mặt cô lên, ánh mắt nhìn cô rất đỗi dịu dàng.

“Chúng mình yêu nhau đi, được không?”

Mộ Lôi kinh ngạc ngẩng đầu và nhìn thẳng vào đôi mắt vô cùng nghiêm túc của anh, cổ họng nghẹn ắng như bị chặn lại, không nói nổi thành lời.

Cô chớp chớp mắt, một giọt nước trong suốt chảy xuống bên má, chưa kịp lăn xuống môi đã được anh nhẹ nhàng lau đi.

Quyền Đình nhấc tay ôm lấy bả vai cô: “Chúng mình yêu nhau, được không em.” Từng câu từng chữ, vô cùng nghiêm túc.

Anh thoáng dừng lại rồi nói thêm: “Anh vốn định sắp tới sẽ bày tỏ với em, nào ngờ lại bị cô ta làm cho rối tung.”

“Lôi Lôi, có được không em?” Anh kề sát bên tai cô, dịu dàng gọi một tiếng Lôi Lôi, trong giọng nói chứa sự mê hoặc.

“Được ạ.”

Mộ Lôi nín khóc mỉm cười, ôm cổ anh rồi chủ động hôn lên.

Thiếu nữ trúc trắc chủ động hôn anh, nụ hôn không hề có kỹ năng mà chỉ liếm láp bên ngoài. Anh thấy vậy bèn duỗi tay giữ chặt gáy cô, để nụ hôn sâu thêm.

Mãi cho đến khi cô thở hổn hển mới chậm rãi rời khỏi môi anh, đầu mũi chạm vào mặt anh: “Vậy giờ anh là của em.”

“Ừ, anh là của em.”

“Thế, thế anh nói thích em đi.” “Anh thích em.”

Nhận được câu trả lời hằng mong, Mộ Lôi ôm mặt giậm chân, sung sướng đến muốn hét lên.

“Thật ạ?”

“Thật mà.”

Cô lại vui vẻ nghiêng đầu hôn anh. Hết chương 87

Lời editor: Áu áu áu, gì mà soft quá dị, soft thế này thì ai mà chịu được 🥺

Bình luận

Truyện đang đọc