“Được.”
“Tôi nói rồi, nếu có những người khác ở đây thì em có thể gọi tôi là ngài.”
Mộ Lôi thở phào, ngoan ngoãn gọi một tiếng “Ngài”, rồi sau đó cảm nhận được món đồ chơi không ngừng rung trong người dừng lại.
Cô thầm thả lỏng, rốt cuộc nỗi ngứa ngáy làm tim gan cồn cào đã tan đi. Mộ Lôi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vừa thư giãn thì chân cũng bỗng nhiên mất sức, cả người mất trọng tâm đổ về phía Quyền Đình, anh thuận tiện đỡ lấy cô và nói một câu bên tai cô.
“Chậc, sao em lại không chịu được chơi như vậy nhỉ.”
Nếu bỏ qua lời này thì bọn họ trong mắt người khác thực sự là một cặp đôi đang âu yếm nhau, điều này hoàn toàn có thể nhận ra qua tiếng bàn tán xung quanh.
“Mau nhìn kìa, anh kia đẹp trai quá!” “Đã thế còn dịu dàng với bạn gái nữa!”
“A a! Chuẩn gu mình luôn!”
“Thật hâm mộ cô gái kia huhuhu —”
Ở hướng ba giờ có một nhóm nữ sinh ăn mặc như học sinh cấp ba đang xì xào bàn tán, giọng nói lớn đến mức bên này cũng có thể nghe rõ.
Mộ Lôi cúi đầu, thầm mắng hai câu, lặng lẽ kéo giãn khoảng cách với Quyền Đình, cô đứng sau anh một bước.
“Lại đây, em muốn đi đâu trước?”
Anh vừa nói vừa kéo Mộ Lôi đang đứng sau lên khiến cô nghi ngờ nhìn sang. “Chủ, ngài, chẳng phải ngài đã nói không thể đi sóng vai sao ạ?”
“Em quên rồi ư, hôm nay là phẩn thưởng của em.”
… Nào có ai lại thưởng như vậy, đút trứng rung ra ngoài play!?
Được rồi, mặc dù mắng thầm trong lòng vậy thôi chứ không thể phủ nhận rằng điều này quả thực làm cô rất… Hưng phấn, cũng rất thích.
Đôi khi cô còn cảm thấy Quyền Đình hiểu cô hơn cô hiểu chính mình. Những gì cô nghĩ mình sẽ thích, thậm chí hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ thích thì anh đều làm, hiệu quả lại rất cao.
Mộ Lôi quay đầu nhìn Quyền Đình, bỗng nhiên cảm thấy thật tuyệt vời khi gặp được anh.
“Sao lại nhìn tôi như vậy, em muốn à?” Quyền Đình ghé sát vào bên tai cô, khẽ hỏi.
“Không ạ.” Cô thật sự muốn thu hồi lại những lời vừa mới nghĩ trong lòng kia.
Cô phồng má như một chú cá nóc đang tức giận, tiện tay chỉ vào một cửa hàng bên cạnh: “Chúng ta vào trong này trước nhé?”
“Em chắc chứ?”
Quyền Đình nhìn về phía cô chỉ, nét mặt thoáng kinh ngạc, nhưng Mộ Lôi lúc này còn đang đắm chìm trong bầu không khí mới bị phá vỡ nên hoàn toàn không phát hiện ra: “Chắc ạ.”
“Được, vậy thì đi thôi.”
Cô quay đầu lại nhìn về hướng mình chỉ thì chợt nhận ra vừa rồi cô đã chỉ vào một cửa hàng đồ ngủ tình thú, mới nhìn kiểu dáng trưng bày bên ngoài đã khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Mộ Lôi thực sự vô cùng hối hận, cô hắng giọng cố gắng vùng vẫy xem sao. “Em… À ừm… Hiện tại đổi ý… Còn kịp không ạ…”
“Đương nhiên là kịp.” Nhận được đáp án ngoài dự đoán, song cô không hề vui mừng mà nghi ngờ nhìn Quyền Đình, trong lòng luôn cảm thấy anh sẽ không dễ dàng buông tha cô như vậy.
Quả nhiên anh lại bồi thêm một câu: “Cái giá phải trả cho việc đổi ý thì tôi phải suy nghĩ đã.”
“Vậy, vậy thì không cần, chúng ta vào đi ạ.”
Mộ Lôi tự động viên mình rồi nắm tay Quyền Đình đi vào trong. Nếu là phần thưởng cho cô thì nắm tay một lúc cũng không sao nhỉ?
Cô quay đầu lại nhìn, anh không hất tay cô ra mà cứ thế để cô nắm đi bên cạnh.
Nhìn ánh mắt chứa ý cười của anh, trái tim cô chợt loạn nhịp. Nhiệt độ trên tay anh như trực tiếp truyền vào tim cô, cô sững sờ một lúc, luôn cảm giác như có gì đó khác trước.
Ảo giác chăng?
Hết chương 82