NGƯỠNG VỌNG – THÍCH LÔI

Mọi thứ vừa rồi không chân thực như một giấc mơ, cô còn tự hỏi liệu mình có đột ngột tỉnh dậy và phát hiện ra mình vẫn còn ở trên giường hay không.

Lúc này, một làn gió mát lạnh chợt thổi tới, lẽ ra phải rất thoải mái dễ chịu, nhưng Mộ Lôi lại khó chịu khép chân vì dưới váy không mặc gì cả.

Quyền Đình trông thấy phản ứng thú vị của cô thì bỗng duỗi tay xoa mông cô qua lớp váy ngắn.

Mộ Lôi lập tức bất an nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh không có ai mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

“Anh —”

Cô vừa xấu hổ lại buồn bực nhìn người đàn ông một cái, rồi lại bị cái liếc nhẹ của Quyền Đình đẩy về.

“À, sau này nếu có người thứ ba ở đây, em có thể gọi tôi là ngài, đừng để tôi nghe thấy mấy từ như “anh”. Hơn nữa, về sau em phải đi sau tôi một bước, không thể sóng vai cũng không thể cách quá xa.”

Anh vừa nói vừa giơ tay mở cửa xe, sau đó ngồi xuống, Mộ Lôi vội vàng kéo cửa bên ghế phụ ra, cũng ngồi vào theo.

“Em nghe rõ chưa?” Đợi mãi không thấy Mộ Lôi trả lời, anh lên tiếng hỏi. “Em đã nghe rõ rồi thưa chủ nhân.”

Tiếp theo, Quyền Đình hỏi địa chỉ nhà cô rồi yên tĩnh lái xe đưa cô về nhà. Gần về đến nhà, Mộ Lôi chợt nghĩ đến một việc.

“Chủ nhân, chẳng phải trước đây ngài từng nói sau khi xác nhận quan hệ sẽ cho em phương thức liên lạc sao ạ?” Mắt Mộ Lôi sáng lấp lánh hỏi anh.

“Trí nhớ của em lúc này tốt thật đấy nhỉ.”

Quyền Đình đỗ xe dưới nhà Mộ Lôi, sau đó lấy điện thoại ra đưa cho cô: “Em thêm WeChat đi.”

Cô nhanh chóng nhận lấy điện thoại của anh, nhập số của mình vào rồi lấy điện thoại của mình trong túi ra nhấn đồng ý.

“Về sau chủ yếu thời gian dạy dỗ sẽ rơi vào thứ sáu hàng tuần, được không?” “Được thưa chủ nhân.”

“Ừ. Vậy khi đó tôi sẽ nói địa chỉ cho em.”

Anh lấy một chiếc hộp được đóng gói đẹp đẽ lớn hơn lòng bàn tay một chút từ trong giỏ đựng đồ trước mặt và đưa cho Mộ Lôi.

“Quà của em.” “Cái này… Em…”

“Em nhận đi.” Mộ Lôi thấy anh có vẻ kiên quyết bèn nhận lấy, vui vẻ ôm hộp quà vào lòng.

“Vậy thì tạm biệt chủ nhân.”

“Tạm biệt.” Anh xoa đầu Mộ Lôi, sau đó cúi người cởi dây an toàn bên người cô. Mùi hương trên người anh phả vào mũi cô, vẫn là mùi gỗ thông quen thuộc, tiếp theo đó anh đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên má cô. The

Mặt cô đỏ ửng như quả cà chua, ôm quà rồi chạy thẳng lên tầng.

Mộ Lôi tựa vào cửa thở dốc, tim còn đang loạn nhịp đã lập tức chạy đến bên cửa sổ và vén rèm ra xem. Xe của Quyền Đình vẫn đỗ bên dưới, cửa sổ xe tối đen như mực nên không thể trông thấy người trong xe đang làm gì.

Cô lập tức lấy điện thoại ra, mở giao diện trò chuyện: “Chủ nhân, em về đến nhà rồi ~”

Sau đó, nhìn chằm chằm vào dòng “Bạn đã thêm C làm bạn, bây giờ hai người có thể bắt đầu trò chuyện” và tin nhắn đầu tiên cô gửi cho anh, vui vẻ đến mức nhảy tưng tưng trên mặt đất.

Không lâu sau cô nghe thấy điện thoại kêu “Ting” một tiếng, Quyền Đình nhắn lại: “Ừ.” Sau đó xe anh chậm rãi lăn bánh.

Mộ Lôi nhìn chằm chặp vào từ “Ừ” mà đối phương trả lời, không khỏi tưởng tượng xem bộ dáng anh khi nói lời này ra sao, có lẽ không có biểu cảm gì hoặc chỉ khẽ mỉm cười.

Xem qua thông tin cá nhân của đối phương, Quyền Đình không ghi tiêu đề, tên cũng chỉ hiện một chữ C. Mộ Lôi lướt xem vòng bạn bè của anh, cũng không có gì ngạc nhiên khi thấy nó trống rỗng.

Mộ Lôi nhìn vào chữ C trên màn hình, cười toe toét đến sắp rách cả miệng.

Cô xem qua món quà mà vừa rồi Quyền Đình tặng cho mình. Hộp quà được đóng gói rất đẹp đẽ, khi cầm lên cũng không nặng lắm, Mộ Lôi nóng lòng tháo chiếc nơ trên cùng ra.

Hết chương 44

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc