NGƯỠNG VỌNG – THÍCH LÔI

Khi Mộ Lôi thức dậy, cô nhận ra mình đang rúc trong lòng Quyền Đình, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy một bên mặt đang ngủ say của anh.

Ngắm nhìn chốc lát, cô chợt nảy ra ý xấu, cả người co lại chui vào trong chăn, sau đó há miệng ngậm lấy vật nam tính đang ngủ yên của anh.

“Shhh —”

Người đàn ông sảng khoái hít sâu một hơi, mơ màng mở to mắt mới phát hiện Mộ Lôi đang trốn trong ổ chăn. Quyền Đình xốc chăn lên, vỗ vỗ mặt cô: “Có vẻ lá gan của em càng ngày càng lớn nhỉ?”

Mộ Lôi nhả vật thô to của anh ra, làm mặt xấu với anh rồi vội vàng trốn vào phòng tắm rửa mặt, dứt khoát khóa cửa lại.

Cô tựa vào cửa, tim đập thình thình, thầm nghĩ có lẽ đây là việc can đảm nhất mà cô đã làm trong cuộc đời.

Quả nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng Quyền Đình gầm lên giận dữ: “Mộ Lôi

—”

Cơ thể cô khẽ run lên, chột dạ nuốt nước bọt, dám chắc lát nữa ra ngoài sẽ bị anh hành cho rất thảm.

Kệ vậy, làm đã làm, cho dù muốn đổi ý cũng không còn kịp nữa. Nghĩ đến khuôn mặt luôn bình tĩnh nay lại mang biểu cảm nổi trận lôi đình, cô không khỏi che miệng cười trộm.

Mộ Lôi lại tựa vào cửa nghe ngóng một lúc, ngoài cửa trừ tiếng gầm lên giận dữ thì không còn tiếng động nào khác.

Chẳng lẽ anh bỏ cuộc ư? Hay vẫn đang canh bên ngoài chờ cô đi ra?

Ngẫm đi ngẫm lại, cô luôn cảm thấy xác suất rơi vào vế sau lớn hơn. Nghĩ đến đây, Mộ Lội cũng tạm yên tâm, ung dung bắt đầu đánh răng.

Vừa súc miệng xong thì cửa chợt bị mở ra từ bên ngoài, lông tơ trên người Mộ Lôi dựng đứng khi trông thấy khuôn mặt tối sầm của Quyền Đình.

“Anh anh anh, sao anh lại mở được?”

“Đây là nhà anh, chẳng lẽ anh không có chìa khóa sao, hử?”

Người đàn ông nhìn Mộ Lôi còn đang dòm ra đằng sau mình như đang tìm kiếm biện pháp chạy thoát, anh bình tĩnh lên tiếng: “Anh sẽ đếm đến ba, em ra đây.”

“Một.”

“Ba.”

Dứt lời, Quyền Đình đi thẳng vào trong phòng tắm, một tay khiêng cô lên vai, một tay tét mạnh xuống mông cô.

Thiếu nữa vừa vùng vẫy, vừa mở miệng phản kháng: “Nào có ai lại bỏ qua số hai, huhu…”

“Em cứ thử cựa quậy nữa xem.” Lại một cái tét rơi xuống mông.

Quyền Đình vác cô về phòng. Đến khi trông thấy đôi “dụng cụ tra tấn” trên giường, Mộ Lôi thậm chí còn muốn tự bóp chết mình.

Hoá ra ban nãy anh không đi tìm chìa khóa mà đi lấy đôi dụng cụ tra tấn tới đây?

Mộ Lôi che mông, ra vẻ đáng thương cầu xin: “Chủ nhân, em sai rồi…” “Chậm rồi, nằm úp sấp xuống đây.”

Anh ấn Mộ Lôi xuống đùi mình: “Trừng phạt không có từ an toàn mà sẽ đánh tới khi nào tôi hài lòng mới dừng. Tôi khuyên em nên bớt tranh cãi lại để còn giữ sức.”

“Huhu… Chủ nhân… A!”

Không hề báo trước, cái đầu tiên rơi xuống là roi mây, cô đau đến mức thét chói tai.

Cho dù người con gái có kêu rên thế nào thì Quyền Đình vẫn một tay đè chặt thắt lưng cô, một tay tiếp tục vụt roi.

“A… Chủ nhân… Đừng…”

Cô đau đến uốn cong lưng kêu khóc, hai chân quỳ trên giường nhấc lên đong đưa qua lại.

“Huhu… Đau quá…”

Quyền Đình ngừng tay, Mộ Lôi vui mừng quay đầu lại vì cho rằng tất cả đã kết thúc. Nào ngờ anh lại cầm một cái roi khác, tiếp tục vụt xuống.

Chẳng biết qua bao lâu, rốt cuộc anh cũng chịu ngừng tay. Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa hai bờ mông sưng đỏ, anh lấy lọ thuốc chuẩn bị sắn trong tủ đầu giường ra rồi bôi cho cô, sau đó dịu dàng bế cô lên, đặt một nụ hôn nhẹ xuống khuôn mặt nhỏ giàn giụa nước mắt.

Mộ Lôi ngơ ngác nhìn Quyền Đình, ôm lấy cổ anh đáp trả. Môi chạm môi, trằn trọc, cọ xát.

Cô nhẹ nhàng kéo giãn khoảng cách, cắn môi anh, lúng búng nói: “Chủ nhân, em yêu anh.”

“Bé cưng, anh cũng yêu em.”

Hơi thở quấn quýt, gần trong gang tấc.

Là chủ nhân, cũng là người yêu. Là nô lệ, cũng là bé cưng.

Có lẽ một ngày nào đó, em rốt cuộc có thể đứng sóng vai bên cạnh anh. Nhưng bất cứ khi nào, chỉ cần một ánh mắt của anh, em sẽ không hề do dự quỳ xuống dưới chân anh và ngẩng đầu nhìn anh.

Chỉ nhìn riêng mình anh. Hoàn chính văn

Bình luận

Truyện đang đọc