NGƯỠNG VỌNG – THÍCH LÔI

Anh xếp những thứ đang cầm ra trước mặt Mộ Lôi: “Tôi sẽ thu 60 cái trước, mỗi loại 15 cái, em sắp xếp thứ tự đi.”

Suy nghĩ một lúc, Mộ Lôi nhanh chóng sắp xếp thứ tự từ trái qua phải là vợt gỗ, roi da, thước, roi ngựa, cô định bắt đầu từ thứ ít đau và từ từ thích nghi.

“Chủ nhân, em sắp xếp xong rồi ạ.” Mộ Lôi tràn đầy tự tin, cảm thấy bản thân thật sự rất thông minh.

“Được, vậy thì bắt đầu thôi.” Quyền Đình cầm lấy chiếc roi ngựa đặt ở ngoài cùng bên phải.

Mộ Lôi mở to mắt: “Chủ nhân, chúng ta có thể bắt đầu từ bên khác không ạ…?”

“Không thể.” Anh quả quyết từ chối Mộ Lôi, kéo người cô nằm sấp trên đùi của mình.

“A —”

Mộ Lôi giật mình trước động tác thình lình của anh, kêu lên một tiếng. Anh nói thêm: “Nhớ đếm, không đếm sẽ không tính.”

Sau đó roi ngựa rơi xuống mông một cách nhanh chóng, tàn nhẫn và chính xác. “A…1…”

Cái thứ nhất khiến da đầu cô tê dại. Diện tích tiếp xúc của roi ngựa nhỏ nhất nên đánh vào sẽ đau nhất, bởi vậy Mộ Lôi mới xếp nó sau cùng. Nào ngờ người

đàn ông lại sử dụng nó đầu tiên.

Cô chưa kịp bình tĩnh lại, mấy cái sau đã nhanh chóng rơi xuống như mưa. “2…”

“3…”

Đếm tới mười, trên trán Mộ Lôi đã lấm tấm mồ hôi, mái tóc xoăn dài buông xõa bên mặt, gần như che khuất toàn bộ khuôn mặt cô, hơi nóng phả ra xung quanh, cô khó chịu lắc đầu toan hất tóc ra sau.

Đau đớn đằng sau chợt dừng lại, Mộ Lôi nghi ngờ nghiêng đầu nhìn anh. Không biết Quyền Đình lấy được một cái chun buộc tóc ở đâu, bàn tay to ấm áp gom mái tóc dài bên phải của Mộ Lôi lại và buộc đuôi ngựa.

Tay anh nhẹ nhàng lướt qua bên gáy làm cô nổi da gà, cả người khẽ run lên. Th

Sau khi dịu dàng buộc tóc giúp cô xong, anh không cho Mộ Lôi thời gian phản ứng mà lại tiếp tục hung hăng tét vào mông cô.

“A a…11…”

Vất vả chịu đựng 15 cái, rốt cuộc cũng được đổi sang loại thước mềm hơn, nhưng nó cũng chỉ mềm hơn được đôi chút.

Đương lúc Mộ Lôi cho rằng có thể thở phào một hơi, thước lại đặt ngang trên mông, đánh thẳng xuống hai bờ mông mềm mại.

“A a a…! 16…” Có điều lần này khiến Mộ Lôi đau đến rơi nước mắt, sao Quyền Đình không chịu tét theo thứ tự đã sắp xếp vậy!

Trước khi có thời gian để suy nghĩ, cô lại bị tét vào hai bờ mông. Tuy lần này đã lệch khỏi vết cũ song nó vẫn khiến cô đau đến hét lên.

Sau khi đánh thêm vài lần theo cách này, những lần tiếp theo chỉ đánh vào một bên mông.

Lần phạt bằng thước chấm dứt, toàn thân Mộ Lôi đã mướt mồ hôi, cả người cô ướt sũng như mới được vớt từ trong nước ra.

Cô nằm sấp trên đùi Quyền Đình, vừa thở hổn hển vừa cầu xin: “Chủ nhân… Đừng mà… Đau quá…”

“Nếu em không muốn bị đánh thì hãy rút ra bài học cho mình, đừng mắc sai lầm nữa.” Anh hạ giọng nghiêm nghị nói, sau đó cầm roi da lên, tiếp tục đánh xuống cặp mông sưng đỏ.

Khác với hai cái trước, roi da đã nhẹ hơn rất nhiều, ngoài chất liệu mềm mại thì diện tích chịu lực cũng lớn hơn.

Nơi vừa bị đánh xong nóng rực dưới roi da, Quyền Đình cố tình đánh nhẹ như móng mèo cọ lên đầu quả tim, quả thực là gãi không đúng chỗ ngứa.

“37, 38… Ha a…”

Tiếng kêu đau đớn vừa rồi được thay thế bằng tiếng rên rỉ, đau đớn kỳ lạ xen lẫn khoái cảm khiến đầu Mộ Lôi trống rỗng, cơ thể không khỏi run lên vì bị anh đánh, thậm chí còn quên đếm mấy lần.

Hết chương 56

Bình luận

Truyện đang đọc