NGƯỠNG VỌNG – THÍCH LÔI

Mộ Lôi có thể nhìn thấy rõ ràng cửa sổ của căn nhà bên cạnh, cũng như một vài cây cao ngoài cửa sổ, điều này khiến cô có cảm giác bất an mãnh liệt.

Cô đành ép bản thân phải tập trung toàn bộ sự chú ý vào người đàn ông để phân tán chú ý với thế giới bên ngoài của mình.

“Đi thôi.”

Quyền Đình đi xuống cầu thang, đi chưa được mấy bước thì phát hiện Mộ Lôi không theo sau, đến khi quay người lại thì thấy cô đang ngẩn người quỳ tại chỗ.

Nhìn bộ dáng ngơ ngác của Mộ Lôi, anh bật cười: “Em nghĩ gì đấy, xuống cầu thang thì phải đi.”

“À, vâng thưa chủ nhân.”

Quyền Đình chưa nói gì thì cô nào dám tự ý đứng lên! Mộ Lôi cúi đầu, bước nhanh theo sau người đàn ông.

Khi bước xuống tầng một, anh đứng bên cầu thang chờ Mộ Lôi quỳ xuống mới tiếp tục dẫn cô đi.

Nghĩ đến việc Mộ Lôi đang quỳ sẽ không thể di chuyển nhanh nên Quyền Đình cũng rất săn sóc bước chậm lại để cô không phải cố hết sức.

Bọn họ đi tới phòng khách, người đàn ông ngồi xuống sô pha, tay vỗ vỗ vào bên chân ra hiệu cho Mộ Lôi tựa vào đó.

Mộ Lôi hiểu ý, lập tức bò tới tựa vào chân anh.

Quyền Đình bưng ipad trên bàn lên: “Em muốn ăn gì?”

“Hmmm, gì cũng…” Mộ Lôi tùy ý đáp lại một câu, cô còn chưa nói hết đã bị Quyền Đình cắt ngang.

“Suy nghĩ kỹ đi, em không có nhiều cơ hội được tôi cho phép lựa chọn đâu.”

“Vậy, vậy thì để em xem…” Mộ Lôi vịn tay vào đùi anh, ngẩng đầu nhìn vào ipad trong tay anh.

“Nô lệ, ai cho phép em chạm vào chủ nhân khi chưa được đồng ý, hửm?” Quyền Đình duỗi tay đánh một cái vào hai tay cô: “Nể tình lần đầu tiên em vi phạm, nếu còn có lần sau thì sẽ không chỉ như thế này thôi đâu.”

“Cảm ơn chủ nhân.”

“Hơn nữa, nếu đổi ý thì phải trả giá, hôm nay tăng mức trừng phạt lên gấp đôi được không?” Anh thản nhiên nói, nghe như đang hỏi nhưng thực ra hoàn toàn không hề cho cô quyền lợi lựa chọn.

“Vậy thì em không chọn nữa.”

“Ồ, cho nên em muốn đổi ý lần thứ hai ư? Muốn bị xử phạt đến thế à?”

Đằng nào cũng phải phạt, càng đấu tranh thì phạt càng nặng, Mộ Lôi dứt khoát chọn bỏ cuộc: “Em nghe theo chủ nhân ạ.”

“Ừ, vậy thì gấp đôi là được.” Quyền Đình vui vẻ xoa đầu Mộ Lôi, sau đó đặt đồ ăn rồi buông ipad xuống.

“Đặt mông vào chân, cơ thể nằm bò ra, bàn tay đặt thẳng phía trước.”

Anh đạp rơi dép đi trong nhà xuống, trông thấy Mộ Lôi còn chưa cử động bèn dùng chân đá đá vào lưng cô và lên tiếng thúc giục.

“Nhanh lên.”

Mộ Lôi vô cùng xấu hổ khi phát hiện động tác nhục nhã này lại làm cô có cảm giác, cô cố gắng phớt lờ sự khác thường trong cơ thể rồi đồng ý. lo

“Vâng thưa chủ nhân.”

Mộ Lôi làm theo chỉ thị của anh, nửa thân trên và cẳng chân dán vào mặt đất, bầu ngực mềm mại đè trên đùi khiến Mộ Lôi khó chịu ngọ nguậy.

“Đừng cử động, đây là tư thế thần phục, nhớ lấy.”

Tiếp theo đó, một đồ vật đặt lên lưng cô, Mộ Lôi không khỏi liếc nhìn và phát hiện đấy là chân của Quyền Đình.

Hai chân người đàn ông không hề thu lực giẫm lên phần lưng mảnh khảnh của Mộ Lôi, anh còn sung sướng nhích lại gần.

“Ghế, đừng cựa quậy.” Thấy Mộ Lôi đang nhìn, Quyền Đình lại lên tiếng nhắc nhở, anh vừa nói vừa dùng chân đá đá vào bờ mông mềm mại của cô.

“Ưm, chủ nhân…”

Nhận ra mình bị một người đàn ông giẫm lên khiến cho Mộ Lôi không khỏi chịu khuất nhục, điều khiến cô xấu hổ hơn nữa chính là thân dưới dần dần có phản ứng, nó lấp lánh ánh nước dưới ánh đèn.

Quyền Đình luôn quan sát cô tất nhiên đã chú ý tới: “Bị tôi giẫm lên thế này mà em cũng có thể n*ng ư?”

Hết chương 52

Bình luận

Truyện đang đọc