“Nhìn bộ dáng hiện tại của em kìa, thật là d*m đãng.”
Quyền Đình dịch bàn chân đang giẫm trên người cô ra, ngồi xổm xuống vặn đầu cô về phía gương.
Trong gương, cô chỉ mặc một chiếc quần lót và một chiếc áo lót. Áo lót đã sớm tụt xuống khi giãy giụa, lộ gần hết vòng một căng tròn, hai đầu v* nhô cao dựng đứng trong gió lạnh. Còn quần lót bên dưới thì bị dịch lỏng chảy ra thấm ướt sũng, bụng dưới không ngừng co rút. Gợi tình nhất là khuôn mặt phủ kín tình dục, trên đường nét ngây thơ trước đây nhuốm đầy sắc đỏ, cặp mày khẽ nhíu, biểu cảm trên mặt không giống như đau đớn mà lại như đang chìm đắm trong vui sướng, theo lời anh nói, d*m đãng.
Cô chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đầu đi, không dám ngắm gương mặt xa lạ của mình thêm một giây nào nữa.
Người đàn ông kéo người cô lên rồi đè vào gương, tiếp đó cởi khóa quần để giải thoát cho vật nam tính đang dựng thẳng, sau cùng rút máy mát xa và cắm vào.
“A…”
Lối vào nhỏ hẹp bị thứ thô to của người đàn ông lấp căng. Do trước đó có máy rung khuếch trương nên anh vừa mới tiến vào đã làm cô lên đỉnh.
Dịch lỏng trong suốt dâng lên lại bị gậy nấm của anh bịt kín, không đợi cô bình phục lại, anh đã bắt đầu đâm lút cán.
Cả người Mộ Lôi bị nhốt giữa anh và giường, trốn không thể trốn, tránh cũng không thể tránh, cô chỉ có thể đón nhận từng cú thúc mạnh của anh.
Gương gần trong gang tấc, chỉ cần cô mở mắt ra là có thể nhìn thấy vẻ mặt d*m đãng của mình trong gương. Hai má ửng hồng sau khi được yêu, khóe mắt đuôi mày đều chứa vẻ quyến rũ, cái miệng nhỏ nhắn đang há to thở dốc, nét mặt sung sướng.
“Cốc cốc —”
Hai tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, cô giật mình kẹp chặt làm Quyền Đình phía sau rên rỉ ra tiếng.
“Xin hỏi có ai ở đây không?”
Bên ngoài truyền đến giọng nữ trong trẻo, Mộ Lôi quýnh lên, dùng ánh mắt cầu xin nhìn Quyền Đình.
Anh vươn một bàn tay đặt lên môi cô, ra hiêu cho cô đừng lên tiếng, Mộ Lôi gật đầu với anh.
Người đứng ngoài cửa còn chưa rời đi, người đàn ông lại bắt đầu đâm sâu, không hề lưu tình dù chỉ một chút.
Mộ Lôi vừa sốt ruột vừa xấu hổ, song khoái cảm bên dưới lại mãnh liệt đến khó tin.
“Chủ nhân, nhẹ, nhẹ chút, bên ngoài có người —”
Mộ Lôi thì thào cầu xin anh, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy. Người ngoài cửa lại đẩy hai cái mới nghi ngờ xoay người rời đi.
“Lạ thật, sao không có ai còn khóa cửa…”
“Chắc là bị hỏng nên cửa hàng không cho vào chăng?” “Vậy thì cũng phải dán thông báo chứ, thật là kỳ lạ.”
Tiếng nói chuyện của hai người dần dần đi xa, trái tim đang treo lơ lửng của Mộ Lôi dần rơi xuống.
“Mới rồi rất sướng đúng không?”
Quyền Đình hỏi thì hỏi, song không hề chờ cô trả lời mà duỗi tay bóp cổ cô.
Hơi thở càng ngày càng mỏng manh, cô bấu chặt lấy cái tay đang bóp cổ mình, tiếp tục lên đỉnh trong khoái cảm khó thở.
Đợi đến khi anh buông tay ra, cơ thể cô đã cạn kiệt sức lực tựa vào trong lòng ngực anh, vừa thở dốc vừa xin tha.
“Chủ nhân, em, em thật sự chịu hết nổi rồi, dừng lại…” “Ngoan, cố gắng chịu đựng thêm lúc nữa.”
Anh giữ chặt eo cô, dùng sức thúc mạnh mấy chục cái mới bắn vào trong cơ thể cô.
Mộ Lôi nhũn người ngã vào trong vòng tay anh, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều dồn vào người anh. Cô vừa tức vừa thẹn, khóe mắt đỏ bừng như thể sắp khóc đến nơi.
Không lâu sau, cô chợt phát hiện đây là lần đầu tiên anh bắn trong người cô. Lúc này, hạ thân còn kẹp lấy thứ nóng rực của anh, tâm trạng tồi tệ do cảm giác hổ thẹn mang lại dường như được chút ấm áp đó hoàn tan, trong lòng bừng lên nỗi thỏa mãn khó tả.
Hết chương 85