NGƯỠNG VỌNG – THÍCH LÔI

Anh nâng chân phải đặt lên sô pha, dùng mũi chân nâng cằm Mộ Lôi, đôi mắt sâu như hồ nước nhìn cô chằm chằm.

Hao thể lực.

Nghe là biết rất nguy hiểm, song cô vẫn kìm lòng không đậu mà hưng phấn.

Cô mở miệng muốn nói gì đó, nhưng người đàn ông lại đặt mu bàn chân vào cằm cô, cô khó chịu ngẩng đầu lên không nói được lời nào.

Mộ Lôi chớp chớp mắt với anh ra hiệu rằng cô muốn nói, bấy giờ anh mới buông lỏng ra.

Quyền Đình vừa buông chân, Mộ Lôi đã gấp gáo hỏi: “Chủ nhân, mình chơi gì đấy ạ?” Cô không hề chú ý tới câu hỏi của mình bạo dạn đến nhường nào.

Nghe câu hỏi càng ngày càng bạo dạn của cô, Quyền Đình cong môi nở nụ cười tà ác, vươn ngón tay nâng cằm người con gái trước mặt lên: “Nếu em muốn biết thì phải lấy một thứ ra trao đổi.”

Anh cúi nửa người xuống, bóp bóp hai bên má phúng phính của Mộ Lôi làm đôi môi đỏ chu lên.

“Vậy, vậy thì không cần…”

Nhìn nụ cười nguy hiểm của anh, Mộ Lôi cảm thấy “thứ” kia chắc chắn không phải thứ mà cô có thể trả nổi.

“Chậm rồi.” Quyền Đình lại gần bên tai Mộ Lôi, nhẹ nhàng liếm láp vành tai cô, cuối cùng còn dùng hàm răng cọ xát: “Dùng miệng liếm giúp tôi.”

Mộ Lôi bị anh liếm đến run bắn cả người, đôi môi anh đào không khỏi bật ra tiếng rên rỉ: “Ưm —”

Dứt lời, người đàn ông buông tay rồi tựa người ra sau chờ cô hành động.

Chiếc quần anh đang mặc hôm nay là quần có thun co giãn. Mộ Lôi rụt rè đặt tay lên quần anh và hít một hơi thật sâu.

Thiếu nữ nhẹ nhàng kéo chiếc quần dài từ vòng eo thon rắn chắc của người đàn ông xuống từng chút một, quần lót bên trong lộ ra, mùi nam tính phả vào mũi làm cô không khỏi đỏ mặt.

Mộ Lôi cắn môi, toan kéo quần như trước thì chợt bị Quyền Đình đè lại tay. “Dùng miệng.”

Cởi bằng miệng kiểu gì?

Quyền Đình nhanh chóng cho cô đáp án. Bàn tay to đặt lên gáy cô, một tay kéo cô lên trước, chỉ vào cạp quần lót: “Cắn vào đây rồi kéo xuống.”

Mộ Lôi lí nhí dạ một tiếng, cái miệng nhỏ xinh hé mở, cắn cạp trên của quần lót kéo xuống từng chút một.

Khi cúi gần, cô có thể cảm nhận rõ ràng hơi nóng tỏa ra từ thứ đó, đồng thời nó còn mang một mùi nam tính mạnh mẽ, chỉ cần ngửi thôi đã khiến cô động tình.

Cuối cùng thì vật thô to của người đàn ông cũng được giải phóng. Ngay lúc kéo xuống, nó đã đập mạnh một cái vào mặt Mộ Lôi. Đầu tiên, cô lại dùng miệng kéo quần xuống chút nữa rồi ngập ngừng ngậm lấy phần đầu mượt mà kia.

Quy đ*u to bằng quả trứng căng tràn trong miệng. Sau khi ngậm nó vào, cô không biết phải làm thế nào, chỉ có thể nhìn Quyền Đình bằng ánh mắt cầu cứu. gel

“Dùng đầu lưỡi liếm rồi từ từ ngậm sâu vào trong.”

Anh đặt một tay lên gáy Mộ Lôi rồi vuốt dọc lên đỉnh đầu, một bên chậm rãi đưa vật nam tính của mình vào sâu hơn.

Cái lưỡi ấm áp của cô quét qua quét lại lỗ nhỏ trên đỉnh và để Quyền Đình ấn đầu từ từ đưa sâu vào.

Đến khi gần tới cổ họng, cô chợt khó chịu nôn khan. Cô nhíu mày định lùi ra sau nhưng lại bị người đàn ông giữ chặt, không thể động đậy.

Mộ Lôi chống hai tay xuống đùi anh, khó chịu nức nở: “Ưm…”

Người đàn ông không buông cô ra mà lại ấn sâu thêm, đầu nấm to lớn đè vào cổ họng, đôi mắt cô bắt đầu đẫm lệ, khóe mắt phiếm đỏ.

Tới khi chạm vào cuống họng thì anh mới dừng lại, không hề đè vào trong cũng chẳng kéo ra, mãi cho đến khi Mộ Lôi thích nghi dần, lực cản bắt đầu giảm đi thì anh mới tiếp tục tiến sâu hơn.

Cổ họng co rút thật chặt để đầy lùi vị khách không mời mà đến, Quyền Đình lại bị kẹp đến sảng khoái, trầm giọng thở dài thoải mái.

Hết chương 67

Bình luận

Truyện đang đọc