NGƯỠNG VỌNG – THÍCH LÔI

Quyền Đình lại nhét gậy mát xa vào, chỉnh lại quần áo cho cô, đợi đến khi đám đông bên ngoài tan bớt mới đỡ cô ra khỏi phòng thay đồ.

Mộ Lôi đỏ mặt khi ngửi thấy mùi hương ngọt ngào bên ngoài, cô nghĩ thầm, mùi bên trong rõ ràng như vậy, không biết bao lâu mới tan hết.

Trong lúc Mộ Lôi còn đang suy nghĩ miên man thì Quyền Đình đã thanh toán xong, anh nắm tay cô bước ra ngoài.

… Kết quả chưa thử đến bộ quần áo nào cả.

Sau khi quấn quýt một hồi, cô hoàn toàn mất hứng mua sắm mà kéo tay Quyền Đình đòi về.

“Em không xem phim nữa à?” Vừa lên xe, Quyền Đình đã lên tiếng hỏi cô. “Không, không xem…”

Ban nãy làm chuyện xấu hổ trong phòng thay đồ khiến cô hiện tại chỉ muốn đào hố chôn mình, nào còn tâm trạng đi đâu.

“Ừ.” Anh nhấc tay xoa đầu cô: “Vậy thì đi ăn trưa rồi tôi đưa em về, nhé?”

Mộ Lôi sờ sờ bụng mình, đến khi thả lỏng sau sự căng thẳng thì cảm giác cồn cào mới ập đến, cô gật đầu: “Dạ.”

Nhìn bộ dáng thấp thỏm không yên của cô, Quyền Đình kìm lòng không đậu trêu cô: “Mới rồi em kẹp chặt như vậy, xem ra rất thích nhỉ?”

“Hừ, ngài đừng nói nữa…”

Mộ Lôi khóc không ra nước mắt, cô nào có ngờ anh sẽ bạo dạn đến mức ân ái ở chỗ đó.

Ngắm khuôn mặt nhỏ ửng hồng của thiếu nữ, anh khẽ nói một câu: “Thật đáng yêu.”

Mộ Lôi bĩu môi, quay đầu không thèm để ý tới anh.

Hai người bước vào một nhà hàng Tây cao cấp nổi tiếng ở địa phương, vì không phải giờ ăn cơm nên may mắn vẫn còn chỗ.

Đây là lần đầu tiên Mộ Lôi tới nên cô giao quyền lựa chọn cho Quyền Đình, anh gọi hai suất mình thường ăn rồi nhìn về phía cô: “Em muốn chín mấy phần?”

“Dạ, bảy phần ạ.”

Cô không dám ăn quá sống cũng không thích ăn quá chín. Cuối cùng cô gọi bảy phần, anh gọi năm phần.

Đồ uống nhanh chóng được bưng lên, cô là một cốc nước chanh còn Quyền Đình lại là nước nho. Có lẽ suy xét đến lát nữa còn phải lái xe nên anh không uống rượu.

Mộ Lôi cắn ống hút ngẩn người, nghĩ thầm, chắc gậy mát xa đã hết pin rồi, dù gì cũng chơi hết nửa ngày…

Hai người đều không nói chuyện, trong nhà hàng đang phát một ca khúc cổ điển nhẹ nhàng. Cô nhìn anh, chợt muốn bày tỏ hết những suy nghĩ trong đầu.

Muốn hỏi anh rằng có phải anh… Cũng có tình cảm khác ngoài chủ nhân đối với nô lệ hay không?

Mộ Lôi biết chắc chắn bản thân thích anh, thậm chí có thể nói là yêu anh. Thế còn tình cảm này nảy sinh từ khi nào thì cô đã không nhớ rõ.

Có lẽ sau lần đầu tiên anh yêu cầu cô tự tát mình, cô nhìn dấu đỏ trên mặt mà tim đập loạn nhịp ư? Hay là từ rất lâu trước kia, ngay cả chính cô cũng chưa phát hiện ra?

Tình yêu này không chỉ là sự kính yêu của nô lệ dành cho chủ nhân mà còn là lòng mến mộ của một người con gái đối với người mình thương.

Cô yêu anh, cũng thích được anh kiểm soát và chiếm hữu, bởi vì cô thích và tận hưởng cảm giác đó. Cô yêu tất cả dục vọng mà anh đặt trên người cô, cũng như cô yêu anh.

Mộ Lôi hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm mở miệng, trước khi thốt ra từ đầu tiên, cô chợt nhìn thấy một người phụ nữ cao ráo, thanh tú bước nhanh tới đây.

Mộ Lôi rất chắc chắn bản thân không quen người đó, vậy thì mục tiêu của cô ta cũng chỉ có thể là… Quyền Đình?

Quả nhiên, cô ta đi đến bên Quyền Đình, trên mặt tỏ rõ vẻ kinh ngạc, xấu hổ mở lời: “Đình, không ngờ em lại có thể gặp anh ở đây.”

Người tới không có ý tốt, đây là cảm giác đầu tiên cô ta mang lại cho Mộ Lôi sau khi nói chuyện.

Hết chương 86

Bình luận

Truyện đang đọc