NHÀ LAO CHI VƯƠNG


“Triển lãm xe con BMW à! Không vấn đề gì, chúng ta có thế lái lên hàng chục chiếc cùng lúc, haha.” Lưu Minh Nghĩa cười nói.
Xem ra mình không chọn lầm người! Tiêu Chấn Long ngồi ghế phó lái nhìn sang Lưu Minh Nghĩa ở ghế tài xế bên cạnh, thầm nói trong lòng.

Một người còn chưa đến hai mươi tuổi có thế
điều hành một công ty logistics phát triển đến trình độ như thế là rất giỏi, là một tài năng trẻ có thế đào tạo! Tiêu Chấn Long hài lòng nhằm mắt tựa vào ghế ngồi, yêu cầu Vương Quang Khải bật loa và mở một bản piano của Richard Clayderman.

Khúc nhạc du dương vang vọng bên trong không gian nhỏ hẹp của xe, cộng với thiết bị âm thanh đắng cấp hàng đầu quốc tế của xe Lincoln, bản Fũr Elise khiến cho Tiêu Chấn Long như đắm chìm vào một thế giới ảo mộng khác.
Một lúc sau, Tiêu Chấn Long bổng nhiên cảm giác được xe đã dừng lại, hơn nữa còn dừng rất lâu, anh mở mắt ra hỏi: “Quang Khải, tại sao lại dừng xe?”
“À! Đại ca, chúng ta gặp phải đội ngũ diễu hành tuyến cử!” Vương Quang Khải đáp.
“Tuyến cử? Diễu hành?” Tiêu Chấn Long hỏi.
Thấy Tiêu Chấn Long có vẻ không hiếu lắm, Lưu Minh Nghĩa bèn giải thích: “Là thế này, đại ca, còn khoảng hai ba tháng nữa là đến ngày tổng tuyển cử của Đài Loan vào tháng ba năm sau, cho nên các đảng phái bây giờ đều khấn trương bắt tay vào một cuộc chiến dịch căng thẳng đế cạnh tranh kéo phiếu bầu.”
“Cuộc tống tuyến cử ở Đài Loan?” Tiêu Chấn Long thầm nói trong lòng.

Trước kia khi còn đi học ở trường, anh từng đọc nhiều tin tức khác nhau về Đài Loan như “bản tin tham gia chính trị” của Tân Hoa Xã, bao gồm cả cuộc bầu cử “tống thống” của Đài Loan.


Không ngờ rằng hôm nay lại thật sự đụng phải, hơn nữa còn đổi diện với đoàn xe đi vận động bầu cử.
“Đoàn xe đối diện là của đảng phái nào?” Tiêu Chấn Long hòi.
“Đó là Quốc Dân Đảng!” Lưu Minh Nghĩa đáp.
“Quốc Dân Đảng?” Tiẽu Chấn Long không khỏi bật thốt lèn!
Quốc Dân Đảng Trung Quốc do ông Tôn Trung Sơn – người được mệnh danh là “Quốc phụ” sáng lập, tiền thân là Đồng minh hội Trung Quốc.

Năm 1912, Đồng minh hội kết hợp với bốn Đảng nhỏ khác sửa đối thành Quốc Dân Đảng.

Năm 1919 chính thức gọi là Quốc Dân Đảng Trung Quốc.
Tháng 11 năm 1923, dưới sự giúp đỡ của Trung Quốc, đã phát biếu tuyên ngôn sửa đối của Quốc Dân Đảng Trung Quốc.
Dưới sự lãnh đạo của Tôn Trung Sơn, vào tháng 1 năm 1924 đã tố chức đại hội đại biếu toàn quốc lần thứ nhất của Quốc Dản Đảng Trung Quốc, cũng từ lần đó bắt đầu thực hiện hợp tác Quốc – Cộng lần đầu tiên.
Ngày 12 tháng 12 năm 1936, để ép Tưởng Giới Thạch liên minh với Cộng Sản cùng kháng Nhật, thiếu soái Trương Học Lương phát động sự biến Tây An, vì vậy Quốc – Cộng thực hiện hợp tác lần hai, trải qua tám năm chiến tranh kháng Nhật đầm máu, cuối cùng hai Đảng Quốc – Cộng cũng chiến thắng Chủ nghĩa Đế Quốc Nhật Bản.

Nhưng ngay sau khi Chủ nghĩa Đế Quốc Nhật Bản đầu hàng, bè lũ cứng đầu của Quốc Dân Đảng do Tưởng Giới Thạch đại diện bắt đầu khơi mào nội chiến.


Ngày 16 tháng 7 năm 1949, để cứu vãn cục diện, bè lũ cứng đầu của Quốc Dân Đảng thành lập “Ban chấp hành đặc biệt” do Tưởng Giới Thạch làm chủ tịch, ngày 11 tháng 12 năm 1949, dẫn đầu quân giải phóng người Trung Quốc phát động ba chiến dịch lớn nổi tiếng thế giới nhắm vào Quốc Dân Đảng của Tưởng Giới Thạch, khiến Quốc Dân Đảng liên tiếp thất bại trong đại lục phải rút lui, cuối cùng khiến Bộ Trung Ương của Quốc Dân Đảng phải rút từ đại lục đến Đài Bắc.

ớ Đài Loan, Tưởng Giới Thạch liên tục nhậm chức tống thống đến ngày 5 tháng 4 năm 1975 thì qua đời.
Sau khi Tưởng Giới Thạch qua đời, xóa bỏ chế độ “độc tài” đối tên thành Chủ tịch Ban chấp hành Trung Ương, con trai của Tưởng Giới Thạch – Tưởng Kinh Quốc tiếp tục nhậm chức đến ngày 13 tháng 1 năm 1988 thì qua đời.
“Tổng thống” Đài Loan kế nhiệm là Lý Đăng Huy, cũng là chủ tịch đương nhiệm của Quốc Dân Đảng.
Lý Đăng Huy sinh năm 1923, nguyên quán ở Vĩnh Định tỉnh Phúc Kiến, sinh tại xã Tam Chi huyện Đài Bẳc Đài Loan.
Năm 1972 vào tiếp quản thay Tưởng Kinh Quốc, nhậm chức “ủy viên chính trị”, từ đó dấn thân vào giới chính trị, là nhản vật chính trị nòng cốt mang quốc tịch Đài Loan mới xuất hiện của Quốc Dản Đảng.

Năm 1978 được thuyên chuyển làm Chủ tịch thành phố Đài Bắc, nêu rõ lấy “Xem trọng vật chất và tinh thần ngang nhau, phát triển đòng đều ngoại thành và nội thành” làm nguyên tắc xây dựng thành phố, tạo dựng “Ngày lễ âm nhạc Đài Bắc”, thúc đấy tiến hành kế hoạch đối mới đô thị, thành lập trung tảm huấn luyện nhân viên công vụ, trung tâm xử lý tài liệu thành phố Đài Bắc, nhận được thành tích nhất định trong còng tác quản lý.
Tháng 12 năm 1981 đảm nhiệm “Chủ tịch tỉnh Đài Loan”, năm 1984 được Tưởng Kinh Quốc thăng lên làm “Phó tổng thống”, đồng thời được gia nhập hội nghị thường kỳ, tận lực bồi dưỡng trở thành người nối nghiệp.
Ngày 13 tháng 1 năm 1988 Tưởng Kinh Quốc qua đời, ngày đó “Tống thống” kế nhiệm chuyến hướng sang nhậm chức chủ tịch đại diện Quốc Dân Đảng, chính thức trúng cử chủ tịch vào “Đại hội mười ba” (Tức Đại hội đại biếu toàn quốc lần thứ mười ba của Quốc Dân Đảng).

Tháng 5 năm 1990 nhậm chức “Tống thống” đời thứ tám của Đài Loan cho đến lúc này.
Lý Đăng Huy trong ấn tượng của Tiêu Chấn Long là một phần tử cứng đầu của Quốc Dân Đảng, thân Mỹ mến Nhật, nhiều lần lên trang nhất bởi phát ngôn chia tách Đài Loan.


Mối nguy về biển Đài mấy Tân đều do phát ngôn chia tách của Lý Đăng
Huy gây ra, từ đó khiến bầu không khí giữa Đài Loan và đại lục cách đó một eo biển vồ cùng căng thẳng.

Nhất là đối với Nhật Bản, dường như Lý Đăng Huy càng có tình cảm sâu nặng hơn, mấy lần công khai mặc Kimono Nhật Bản rêu rao khắp thành phố, không chỉ khiến cho phía đại lục bất mãn mà còn khiến người dân trên đảo Đài Loan phê phán kịch liệt, còn có người gọi Lý Đăng Huy là một “Kẻ Nhật Bản không có quốc tịch”.
Tiêu Chấn Long từng nhìn thấy ảnh chân dung của Lý Đăng Huy qua báo và tạp chí, mái tóc nửa trắng nửa đen, cặp kính như làm bằng vàng được gác trên sống mũi, sau cặp kính ấn giấu một đôi mắt gian xảo, một khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn và một chiếc mũi diều hâu.

Sinh ra đã là dáng vẻ khiến người ta chán ghét, đây chính là đánh giá của Tiêu Chấn Long về Lý Đăng Huy.
Tiêu Chấn Long nhìn ảnh chân dung và khấu hiệu vận động bầu cử bên ngoài cửa xe, quả nhiên đều thổi phồng Lý Đăng Huy, ủng hộ lão ta tiếp tục nhậm chức.

Khi đoàn xe vận động đi qua đầu xe của Tiêu Chấn Long, một nhân viên công tác vận động vừa nhìn thấy cửa xe của Tiêu Chấn Long đang mở, tiện tay ném một vài tài liệu liên quan đến việc tranh cử của Lý Đăng Huy vào trong.
“Coi xe tôi là thùng rác à?” Tiêu Chấn Long thầm chửi trong lòng, vẻ mặt giận dữ.

Không thèm nhìn tài liệu tranh cử, vo tài liệu thành một cục rồi tiện tay vứt ra ngoài cửa số, lại tiện tay đóng cửa xe rồi bảo Vương Quang Khải lái xe.
“Đại ca, sao lại tức giận như vậy, việc tranh cử này nếu không xuất ngoại thì ở đại lục vốn không thế thấy được, rất ồn ào.” Vương Quang Khải lái xe chầm chậm, hỏi.
“Ai làm tống thống đều tốt hơn lão chó già này, hận nhất là người Nhật Bản, nhất là thứ chó săn tình nguyện làm người
Nhật Bản.” Tiêu Chấn Long oán hận nói.

“Đại ca, anh ám chí ai?” Lưu Minh Nghĩa ngồi trong xe hỏi.
“Lý Đăng Huy!” Tiêu Chấn Long nói.
“Là lão ta à! Đại ca, nói lão ta là một con chó có hơi quá đề cao lão ta rồi, đến làm chó lão ta cũng không xứng.” Lưu Minh Nghĩa lẽn tiếng phụ họa.

Trong đám anh em, chỉ có xuất thân của Lưu Minh Nghĩa giống Tiêu Chấn Long nhất, vậy nên suy nghĩ của hai người về một số việc, nhất là việc yẽu nước đều có điếm giống nhau.

Nhâ’t là đối với Hồng Kông – nơi ngôn luận cởi mở hơn đại lục mà nói, tư tưởng và mức độ tiếp thu lý luận tiến bộ vượt xa trường cao đắng cấp cao ở đại lục.

Còn một loạt lời nói và việc làm chia tách Tố Quốc của Lý Đăng Huy, báo cáo ở Hồng Kồng còn sâu sắc và thấu đáo hơn báo cáo truyền thông của đại lục, vì vậy đôi khi thứ mà Lưu Minh Nghĩa tiếp thu được còn sâu sắc hơn Tiêu Chấn Long nhiều.
Tiêu Chấn Long cười không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn đội ngũ tranh cử chốc chốc lướt qua xe, trong xe rơi vào bầu không khí trầm mặc.
Nhưng Tiêu Chấn Long trong xe, các anh em và binh đoàn xe theo sau Tiêu Chấn Long đều không để ý thấy, ngay trong một xó xỉnh bên đường lại có người vần luồn theo dõi mọi hành động xe của Tiêu Chấn Long và người trong xe, thậm chí lúc Tiêu Chấn Long ném tài liệu tranh cử của Quốc Dân Đảng cũng được máy ảnh chụp lại.

Người nấp ở đẫu đường Đài Nam đó nhìn vẻ mặt giận dữ ở trong xe của Tiêu Chấn Long thòng qua máy ảnh chụp lấy ngay, cười cười hài lòng đồng thời lấy điện thoại bấm số, từ từ biến mất trong biển người.
“Đại ca, đây là tình hình kinh doanh tháng trước của cỏng ty giải trí Nam Thiên.” Anh Thủy ngồi trước bàn làm việc đưa tài
liệu đã mở trong tay mình cho Tiêu Chấn Long ngồi sau bàn làm việc.
“Anh Thủy, vất vả rồi!” Tiêu Chấn Long lịch sự chào hỏi..


Bình luận

Truyện đang đọc