NHÀ LAO CHI VƯƠNG


“Cái gì? Anh nói Chu Kiến Sinh chết rồi, lại còn không phải các người giết? Vậy thì ai giết ông ta?” Tiêu Chấn Long nghe Trương Anh Tú báo lại xong thì đứng phắt dậy từ trên sofa, trừng lớn mắt nhìn vẻ mặt còn vương gió bụi của Trương Anh Tú.
“Việc này chúng tôi cũng không biết! Là do chúng tôi làm việc không tốt, xin đại ca trách phạt!” Trương Anh Tú tự động xưng tội với Tiêu Chấn Long.
Tiêu Chấn Long thở dài một hơi, biết kẻ đang giấu mình trong tối đối với mình không phải địch cũng chẳng phải bạn này chắc chắn là có thực lực không tầm thường.

Tiêu Chấn Long biết sự lợi hại của mấy tay súng bán tỉa, nhưng dưới tinh huống đột ngột phát sinh mà vẫn có thể từng bước dùng súng đánh gục Chu Kiến Sinh, chỉ cần nhìn năng lực phản ứng ưu việt này là anh đã biết người này chác chán là một cao thủ hàng đầu trên giang hồ.
Tiêu Chấn Long vỗ vai Trương Anh Tú nói: “Chuyện này không thế trách các anh được.

Đối lại là ai thì cũng không thế ngờ được rằng bên cạnh còn có người thừa cơ hành động như thế.

Các anh đi xuống nghỉ ngơi đi.” “Vâng, đại ca!” Trương Anh Tú đáp.
Ngay khoảnh khắc Trương Anh Tú xoay người muốn rời đi, Tiêu Chấn Long lại đột nhiên gọi anh ấy lại.
“Trương Anh Tú, các anh có bị phát hiện không?” Tiêu Chấn Long hỏi.
Trương Anh Tú nghĩ lại toàn bộ quá trình tấu thoát, phát hiện không hề có lỗ hống gì cho nèn khẳng định: “Không có, tuy rằng người của Trần Việt Trạch tới rất nhanh nhưng chúng tôi rút lui cũng không chậm!” “Vậy được, đi đi!” Trương Anh tú gật

đầu với Tiêu Chấn Long một cái rồi lui xuống cùng Trương Bá Chính.
Tiêu Chấn Long kéo rèm cửa ra nhìn bầu trời thành thị dần nhuộm đỏ, những dòng suy nghĩ tới tới lui lui trong lòng như những chiếc xe không thế đứng yên ở ngã tư đường.
Rốt cuộc ai là kẻ giết Chu Kiến Sinh? Là kẻ thù của bang Hoa Thanh sao? Là kẻ thù! Vậy thì vì sao phải chờ đến bảy giờ mới ra tay chứ? Chẳng lẽ là kẻ thù của mình? Vì muốn vu oan giá họa cho mình nên mới chọn ra tay trong nhà Trần Việt Trạch, khơi mào tranh đấu giữa mình và liên minh Thiên Đạo sao? Nhưng nếu là vậy thì kẻ đó sẽ được lợi gì? Chẳng qua có một điều có thể khẳng định.

Đó là đại ca Trần việt Trạch của liên minh Thiên Đạo chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.

Đường đường là thủ lĩnh của bang Hoa Thanh thế mà lại chết ngay trong nhà mình, cho dù thế nào thì Trần Việt Trạch cũng đều phải cho bang Hoa Thanh một lời giải thích.

Mà đối tượng nghi ngờ đầu tiên của Trân Việt trạch chắc chắn là mình.

Mặc dù Trần Việt Trạch không có chứng cứ chứng minh là mình làm nhưng tranh đấu trong hắc đạo có cần chứng cứ bao giờ đâu?
Cháng phải có đỏi khi một cuộc tàn sát xảy ra chỉ vì suy nghĩ trong đầu một người đó sao? Bây giờ liên minh Thiên Đạo không còn là một bang phái nhỏ nữa rồi, giờ nó là tập hợp của mười mấy bang phái, bàn về quy mô và nhân lực thì mình còn kém xa… Tiêu Chấn Long khẽ thở dài một hơi, vổ về suy nghĩ trong lòng một chút.

Tiêu Chấn Long vừa quay đầu lại đã thấy tro cốt của Bùi Đức Lâm đặt trên bàn làm việc của mình, anh nhẹ nhàng nói: “Bùi Đức Lâm, dù sao thì thù của anh cũng đã báo rồi, tất cả mọi chuyện tạm thời dừng một thời gian đi, ngày mai chúng ta về nhà.


Hỏa Phượng!” “Anh Long!” Hỏa Phượng lên tiếng đáp lại.
“Ngày mai bao một chuyến bay, chúng ta quay về Đài Nam!”
“Vâng!” Binh đến tướng chặn, nếu liên minh Thiên Đạo thật sự nhân cơ hộl này không buông tha cho mình thì mình cũng chỉ có thế nghênh đón thỏi.

Nghĩ đến đây, Tiêu Chấn Long nhe răng cười một cái, ánh mắt lộ ra sự lạnh lùng trong bóng đêm khiến kẻ đã lăn lộn trong máu tươi nhiều như Hỏa Phượng cũng rùng mình trong lòng.
Ngày hôm sau, trong sảnh chờ tại sân bay quốc tế thành phố Cao Hùng.
“Tổng giám đốc Tiêu, khi nào ngài lại đến Cao Hùng thị sát công tác lần nữa?” Tiêu Chấn Long thấy Giám đốc hậu cần của chi nhánh công ty Nam Thiên ở Cao Hùng vẻ mặt chân thành thì trêu tức hỏi: “Các anh thật sự hoan nghênh tôi tới vậy sao?” Ý là mỗi lần Tiêu Chấn Long tôi đến nơi nào, không phải nơi đó thần hồn nát thần tính thì cũng mở lên một trận gió tanh mưa máu.

Nhiều người không chỉ không bảo vệ được vị trí của mình mà thậm chí ngay cả tính mạng cũng mất nốt.
Giám đốc hặu cần của chi nhánh công ty Nam Thiên ở Cao Hùng lấy tay lau từng hạt mồ hôi trên trán, hơi sợ hãi đáp lại: “Sao tống giám đốc Tiêu lại nói thế chứ.

Tôi và tất cả cõng nhân trong công ty đều vô cùng nhiệt tình…” “Được rồi, đừng nói nhiều lời khách sáo dối trá vậy nữa!” Tiêu Chấn Long phất tay cẳt ngang lời của ông giám đốc trước mặt tuối có thê’ làm cha mình này: “Các anh trở về hết đi.


Không có chuyện gì đặc biệt thì tôi sẽ không đi công ty chi nhánh tập đoàn Nam Thiên, nhưng tỏi không đi không có nghĩa là người khác cũng sẽ không đi.

Nhớ kỹ đây, quản lý chuyện làm ăn của công ty cho tốt.” “Vâng! Tống giám đốc Tiêu, ngài yẽn tâm đi! Chúng tôi chác chán sẽ…” “Thôi được rồi! Trở về đi!” Tiêu Chấn Long liếc trắng mắt một cái, thầm nghĩ ông giám đốc này không đủ ý chí tiến thủ nhưng được cái điềm tĩnh, ở lại công ty chi nhánh thì không thích hợp lắm, bao giờ lời của ông ta thật thà hơn chút sẽ điều đến tập đoàn làm một ít công việc hành chính vậy, có lẽ sẽ phù hợp với ông ta hơn.
“À vâng!” Nói xong, giám đốc công ty chi nhánh Cao Hùng bèn dẩn thuộc hạ đồng loạt lái xe rời đi.
“Đại ca, đến giờ đăng ký rồi!” Trương Anh Tú nói.
Tiêu Chấn Long gật đầu một cái, lạnh nhạt nói: “Xong chuyện rồi, chúng ta đi thôi!” Ngay lúc này, cửa sân bay thoáng cái xuất hiện hơn ba mươi người mặc vest và đeo kính râm màu đen, đủ loại màu da như một bữa tiệc màu da quốc tế, hơn nữa dáng người còn dũng mãnh hung ác, trước ngực mỗi người đều nối lên một cục, dễ nhận thấy trước ngực người nào cũng có một khấu súng.

Những người này vừa tiến vào đã lấy anh em Tiêu Chấn Long làm trung tâm rồi bao vây xung quanh.

Hành khách trong sảnh chờ vừa thây điệu bộ này đều tự giác tránh xa ra, khiến một cái sảnh chờ xe rộng lớn trở nên im ắng trong nháy mắt.
Hỏa Phượng, Trương Anh Tú và đám Thiết vệ vừa muốn ra tay đã bị Tiêu Chấn Long ngăn lại.

Anh cười một cái rồi nói: “Khoan ra tay, nhìn kỹ hẵng nói.” “Anh Tiêu, xong chuyện rồi muốn đi nhanh vậy sao?” Trong góc của vòng tròn ba mươi người tự động lộ ra một con đường, một vị thoạt nhìn trên dưới ba mươi tuổi đi ra từ phía ngoài vòng, thân hình thon dài, khiến người ta ấn tượng sâu sắc nhất chính là khuôn mặt hắn ta, nhìn không khác mặt ngựa là bao.

Hắn ta mặc vest phầng phiu, khoác một chiếc áo gió màu đen bên ngoài, một chiếc khăn quàng cố trẳng như tuyết tự nhiên buông thả trước ngực.

Tiêu Chấn Long nhìn nhìn, tư thế này chẳng khác xã hội đen Hồng Kông trong phim là bao, là hình tượng nhân vật phản diện điển hình.

Người này là hội trưởng Vưu Lệ Khánh của hội Mỹ Ưng thuộc liên minh Thiên Đạo, vì đặc tính thích giết chóc của hội Mỹ Ưng trong hắc đạo khiến hội trưởng Vưu Lệ Khánh cũng có một biệt danh khiếm nhã là Sát Tinh Mặt Ngựa.

Ý là chỉ cần nhìn thấy Vưu Lệ Khánh của hội Mỹ Ưng thuộc liên
minh Thiên Đạo là chắc chắn chẳng có chuyện tốt lành gì.

Nếu Vưu Lệ Khánh này có bản lĩnh gì hơn người thì đó là lòng dạ độc ác, thủ đoạn giết địch khiến người khác giận sôi.

Giang hồ đồn rằng thậm chí Vưu Lệ Khánh đã từng ăn sống trái tim kẻ địch.

Cũng vì hành vi gần như là biến thái này mà Vưu Lệ Khánh mới có thế khiến các sát thủ đứng đầu các quốc gia dưới trướng hội Mỹ Ưng bằng lòng nghe theo lệnh gã ta.

Cho nên Vưu Lệ Khánh là một đàn em đác lực có năng lực dưới quyền Trần Việt Trạch, rất được Trần Việt Trạch trọng dụng.
Vưu Lệ Khánh châm một điếu thuốc, hộc ra một đôi mát giữa không trung, dùng vẻ mặt miệt thị nhìn Tiêu Chấn Long..


Bình luận

Truyện đang đọc