NHÀ LAO CHI VƯƠNG


Thấy bang Triều Châu đã cử ra mười người, Tiêu Chấn Long hơi quay đầu lại, Lý Thế Vinh hiếu ý, tự tin bước ra.
Nhìn bóng lưng của Lý Thế Vinh, Tiêu Chấn Long nói: “Đừng giết bọn họ, sau này bọn họ sẽ là anh em của chúng ta!”
Lý Thế Vinh khẽ gật đầu tỏ ý đã hiếu.

Tuy nhiên, những lời này của Tiêu Chấn Long lại dấy lên một cảm giác khác lạ trong lòng mười anh em bang Triều Châu ở phía trước, như thế lần đầu tiên trong đời có người coi trọng bọn họ như vậy, thực sự coi họ là một thành viên, mặc dù bây giờ họ vẫn là kẻ thù.
Anh Thủy không tin đàn em của Tiêu Chấn Long có sức chiến đấu mạnh, một người đánh với mười người mà vẩn có thế đảm bảo giành được chiến thắng mà không cần đánh nặng tay, vì vậy gã ta hét lên: “Còn chần chừ gì nữa? Lên cho tôi!”
Nghe được mệnh lệnh của anh Thủy, mười người kia lập tức xông lên, lao về phía Lý Thế Vinh, tạo thành hình trăng khuyết vây quanh Lý Thế Vinh.

Kể từ khi bị đám hòa thượng trong nhà giam Thành Bẳc cát mất một nửa lưỡi cho đến bây giờ, Lý Thế Vinh chưa từng nói một lời, không phải là anh ấy không nói được, mà là lời nói của anh ấy không còn được rõ ràng.

Nhưng bởi vì lòng kiêu ngạo, Lý Thế Vinh thề sau này sẽ không nói chuyện nữa, cũng vì điều này, Lý Thế Vinh càng thêm chú ý hơn đến việc dùng mắt nhìn, dùng trái tim cảm nhận thế giới, cảm nhận đối thủ trước mặt, vì vậy tu vi của anh ấy đã có bước tiến mới.
Theo chân Tiêu Chấn Long trốn khỏi nhà giam Thành Bắc đến tận Đài Loan, dù đã trải qua rất nhiều trận chiến lớn nhỏ, nhưng anh ấy lại càng ngày càng ít bị thương, kỹ năng nắm
bẳt và chiến đấu ngày càng trở nẽn đáng gờm nhờ trải qua bao thử thách sống chết.

Sự thay đối lớn về tính cách của Lý Thế Vinh đã khiến anh ấy trở thành lực lượng tiên phong hàng đầu của Tiêu Chấn Long trong mọi trận chiến lớn.


Anh ấy và Hỏa Phượng, một nam một nữ, trở thành hai cánh tay đắc lực của Tiêu Chấn Long, có công lao to lớn trong việc xây dựng đế quốc thế giới ngầm của Tiêu Chấn Long sau này.
Lần này cũng không ngoại lệ, bởi vì chỉ có ba hiệp, tất nhiẽn Tiêu Chấn Long sẽ cử Lý Thế Vinh đánh trận đầu.

Biếu cảm nghiêm túc cùng vẻ ánh mắt kiêu ngạo không để bất cứ thứ gì vào mắt của Lý Thế Vinh khiến tất cả người của bang Triều Châu, bao gồm cả anh Thủy vô cùng khó chịu, người khác nhìn không ra, nhưng anh Thủy đã từng xông pha trận mạc có thế nhìn ra người thanh niên trước mặt này có tư cách đế kiêu ngạo.
Tuy trong mắt Lý Thế Vinh hiện lên vẻ khinh thường, nhưng cơ bắp toàn thân đã căng cứng, ở trạng thái có thế bộc phát bất cứ lúc nào, tuy rằng đang đứng chắp tay sau lưng, nhưng đám người bang Triều Châu vây quanh anh ấy đều cảm thấy cả người Lý Thế Vinh không có bất kỳ sơ hở nào đế bọn họ có thế tấn công, bất chấp việc bọn họ có lợi thế tuyệt đối về số lượng.

Mọi người trong sân đều có linh cảm, như thể ai tấn công trước sẽ bị người giữa sân kia phản công một cách không thương tiếc.
Mười người triệt để vảy quanh Lý Thế Vinh, đồng thời chậm rãi di chuyến xung quanh Lý Thế Vinh, tìm khuyết điếm của anh ấy.

Vê phằn Lý Thế Vinh, anh ấy vần chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn mỗi một người đi qua trước mặt, còn những người phía sau, Lý Thế Vinh dựa vào các giác quan nhạy bén đã trải qua rèn luyện trong các trận chiến trước đế khóa chặt hơi thở của từng người đi qua sau lưng mình.
Lúc này, có thể do liên quan đến điện áp nên đèn chiếu sáng bên cạnh chiến trường đột nhiên lóe sáng, vào lúc căng thắng này, đột nhiên dây thần kinh đang bị kéo căng của mọi người thả lỏng.

Đúng vào lúc này, đám người bang Triều Chảu xung quanh Lý Thế Vinh bắt đầu tấn công, một tên trong số đó vung thanh thép trong tay về phía sau đầu Lý Thế Vinh, Lý Thế Vinh nghe thấy tiếng gió đột ngột vang lên sau lưng, biết sau lưng có kẻ đánh lén, vội vàng nghiêng người, thanh thép hòa cùng tiếng gió bay qua trước trán Lý Thế Vinh, sau đó rơi xuống đất.
Lý Thế Vinh không cho người này cơ hội đánh lén lần hai, tay trái nám lấy cố tay phải của kẻ tấn công, kéo về phía trước, lòng bàn tay phải đột ngột đập vào khớp cánh tay phải của người đó.

Chỉ nghe một tiếng “rắc”, cùng với tiếng gãy xương phát ra từ khớp của người đàn ông kia, mấu xương gãy xuyên qua các cơ lộ ra ngoài.


Khi đến gần, có thế nghe thấy người đàn ông nọ hét lên một tiếng, nắm chặt cánh tay phải của bản thân rồi ngã xuống đất, thanh thép rơi cũng rơi xuổng nền xi măng của quảng trường, phát ra tiếng vang sắc bén.
Chỉ trong một hiệp, một người đã bị xóa số trong tay Lý Thế Vinh.
Anh Thủy vần quan sát kỹ Lý Thế Vinh từ nãy đến giờ, gã ta không ngờ đàn em của mình lại không chịu nổi một đòn của Lý Thế Vinh, lúc đầu gã ta còn nghĩ cho dù đàn em của mình có vô dụng đến đâu cũng có thế đấu với người này vài hiệp, ai ngờ đàn em của thanh niên kia lại ra tay mạnh bạo như vậy.
Đúng như những gì anh Thủy đang nghĩ, chín người còn lại vốn chỉ làm đối thủ trong một hiệp với Lý Thế Vinh thôi, vốn có xuất thân là cảnh sát vũ trang, Lý Thế Vinh nhấn mạnh vào sự đơn giản và hiệu quả trong chiến đấu.

Đã đánh là phải chắc, đừng thấy đám người bang Triều Châu bình thường hay khoe
khoang khoác lác mà lầm tưởng, trong mắt Lý Thế Vinh, chút công phu mèo cào của họ không đủ đế anh ấy luyện tập.
Không đến mấy phút, cả mười người đều bị Lý Thế Vinh đánh ngã, không còn ai có thế đứng dậy.

Lý Thế Vinh liếc nhìn đám người nằm trên mặt đất, gật đầu với Tiêu Chấn Long, chuấn bị trở về đội.

Đúng lúc này, bốn người phía sau anh Thủy lấy ra bốn khấu súng lục từ trong ngực, nhắm vào lưng Lý Thế Vinh, hét lớn: “Người anh em, định cứ đi như vậy sao?”
Mặc dù không quay đầu, nhưng Lý Thế Vinh biết có người đang nhắm súng vào mình, đây hoàn toàn là một phản ứng trực giác đối với súng được phát triến khi ở lâu trong quân đội.

Lý Thế Vinh chậm rãi quay đầu lại, quay nửa người nhìn bốn người phía sau đang cầm súng nhìn mình, khóe miệng khẽ cười, lộ ra vẻ khinh thường, quay đầu đi về phía Tiêu Chấn Long.
Một người trong bốn người nọ tức giận hét lên: “Anh tự tìm chết!” Giọng nói vừa vang lên, ngay khi bổn người vừa định bóp cò, một người từ phía sau Tiêu Chấn Long bay ra, chạy về phía Lý Thế Vinh như một tia chớp, tay trái khoác qua vai trái Lý Thế Vinh, nhấc người Lý Thế Vinh cùng bay lẽn, tạo thành một đường cung duyên dáng.

Mọi người đều cảm thấy từ chân của người này bay ra từng đường ánh sáng lạnh bay thắng về phía bốn người cằm súng, chỉ nghe “ai ui!” mấy tiếng, sau đó thấy bổn người kia quỳ trên mặt đất nắm chặt tay phải của bản thân, phần phía trên tay phải của bọn họ bị một thứ giống như kim thép xuyên thủng, máu màu đỏ tươi liên tục nhỏ xuống dọc theo cây kim bằng thép màu bạc.
Sau đó tất cả mọi người mới nhìn thấy người đang bẳn những đường ánh sáng lạnh kia là một người phụ nữ mặc đồ có màu trắng như tuyết, đó là Phiêu Tuyết, một trong mười sát thủ hàng đầu trên giang hồ.

Tất cả người của bang Triều Châu, bao gồm cả anh Thủy đều sửng sốt, ban nãy nếu ánh sáng lạnh này không hướng vào bốn người kia mà là vào cố họng bọn họ, với tốc độ nhanh và góc bắn chính xác như vậy, ai có thể tránh được.

Một nam một nữ trước mặt, một đen một trắng, khiến người của bang Triều Châu vô cùng ngạc nhiên.
Nam điềm đạm, nữ tao nhã, nhưng bên trong sự điềm đạm và tao nhã đó lại ấn chứa sát khí, thực lực mà hai thành viên thuộc binh đoàn của Tiêu Chấn Long thế hiện ra khiến anh Thủy phải nhận thức lại về Tiêu Chấn Long.
Nhìn thấy Lý Thế Vinh và Phiêu Tuyết trở về bên cạnh mình, Tiẽu Chấn Long cười nói: “Anh Thủy, trong thế giới ngầm cũng nên nói đến hai chữ tín nhiệm chứ.”
Anh Thủy ho nhẹ một tiếng để che giấu vẻ xấu hổ của bản thân, mặc dù bốn người rút súng ban nãy không phải do gã ta ra lệnh, nhưng bọn họ cũng đã được gã ta ngầm đồng ý.

Chỉ có điều, gã ta không ngờ Tiêu Chấn Long lại khó đối phó như vậy, nói: “Đàn em không hiếu chuyện, mong người anh em tha thứ!”
“Con người tôi không thích những người không giữ chữ tín nhất, tôi không hy vọng còn có lần sau, nếu không tôi đảm bảo bọn họ sẽ chết thảm!” Tiêu Chấn Long nói: “Chúng ta còn tiếp tục nữa không? Ván này tính là tôi thắng, đúng không?”
Mặt anh Thủy lúc đỏ lúc tái, từ khi nào mà anh cả của bang Triều Châu lại bị người khác chế giễu và đe dọa như vậy, hơn nữa người đe dọa gã ta lại còn là một tên oẳt con, nhưng ban
nãy gã ta đã đồng ý rồi, vì vậy vẫn phải tiếp tục trò đặt cược này.

Anh Thủy nói vài vào tai người bên cạnh, sau đó quay đầu lại nói với Tiêu Chấn Long: “Anh thắng rồi, hiệp này bên tôi sẽ cử ra hai mươi người, nhưng tôi sẽ chọn người ra ứng chiến của bên anh.”
Tiêu Chấn Long suy nghĩ một lúc, nói: “Được!”
Vừa nói xong, một nhóm người đi ra từ bang Triều Châu, Tiêu Chấn Long cấn thận quan sát, rõ ràng nhóm người này đã được tuyến chọn kỹ càng, đều cao hơn một mét tám, vai rộng, eo lớn, da thịt trên mặt rung rung, trong tay cầm đao, câm thanh thép, cầm dây xích, tóm lại là cái gì cũng có.
Trong lòng Tiêu Chấn Long thầm nghĩ, hôm nay có thế mở mang tầm mắt, nhìn thấy tất cả binh khí của thế giới ngằm rồi.

“Tôi chọn hai người họ!” Anh Thủy chỉ tay vào Hỏa Phượng và chú Lục.
Nhìn thấy hai người được anh Thủy lựa chọn, Tiêu Chấn Long không khỏi nhếch mép cười nói: “Hai người họ, đại ca Thủy, anh chắc chứ?”
‘Tôi chắc chắn!” Anh Thủy tin vào phán đoán của chính mình.

Trông cô gái đó có vẻ yếu ớt, không biết võ công, còn người đàn ông thì trông rất già, chắc chắn thế lực không thế theo kịp những người khác, trong số những người này thì hai người họ chắc chắn là người yếu nhất, gã ta không tin những người xuất chúng của bang Triều Châu lại không thế đối phó với một già một nhỏ này.

Nghĩ vậy, trong lòng anh Thủy càng chắc chắn về suy nghĩ của chính mình.
Mặc dù nhìn thấy nụ cười xấu xa của Tiêu Chấn Long, anh Thủy vẫn cho rằng Tiêu Chấn Long đang cổ tình đánh lừa mình nên không thèm đế ý.
Tiêu Chấn Long quay đầu nói vài câu với Hỏa Phượng và chú Lục, hai người gật đầu, sau đó Hỏa Phượng đi ra, đứng trước mặt hơn hai mươi người đàn ông lực lưỡng.
“Sao lại chỉ có mình cô ấy?” Anh Thủy khỏng thế tin nối rằng Tiêu Chấn Long chỉ để một cô gái đấu với đám đàn ông lực lưỡng như vậy, vì vậy gã ta chỉ tay về phía Hỏa Phượng, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tiêu Chấn Long.
Tiêu Chấn Long không trả lời câu hỏi của anh Thủy, chỉ nhìn đồng hồ, vươn vai, lười biếng nói: “Cô gái Phượng Nhi của tôi, ván này nhờ cả vào cô!”
Thấy Tiêu Chấn Long không nế mặt mình, không thèm đế ý đến câu hỏi của mình, trong lòng anh Thủy rất không vui, nhưng gã ta không hề biếu lộ ra ngoài, thầm nói đợi lát nữa sẽ cho cậu biết sự ghê gớm của đàn em tôi.

Thực ra nói cho cùng, anh Thủy vẫn không tin rằng cỏ gái xinh đẹp trông giống như thư ký công ty này có thế có thực lực mạnh, một mình đối phó với đám đàn em chuyên đánh nhau của gã ta được.
Nghe được lời của Tiêu Chấn Long, Hỏa Phượng cười ngọt ngào, gật đầu với Tiêu Chấn Long.
Không cần động tay động chân, nụ cười này lập tức hút mất hồn của hai mươi người đàn ông vạm vỡ phía đối diện, trông bộ dạng ai nấy đều ngây người như mất hồn, thiếu điều chảy nước miếng nữa thôi.
“Cô gái, đại ca của cô thật nhẫn tâm, bảo một cô gái đáng yêu như vậy đi đánh nhau!”
“Đúng vậy, hay là cô đi theo mấy anh em chúng tôi, bọn ta sẽ khiến cô… á!”.


Bình luận

Truyện đang đọc