NHÀ LAO CHI VƯƠNG


Sau một tràng súng nổ, vô sổ lồ đạn xuất hiện ở chỗ hai anh em Xa vừa đứng.

Hai anh em Xa bỗng giật mình toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ chỉ chậm nửa phút thôi là thân mình thành tố ong vò vẽ.

Hai anh em mang nửa dòng máu Hàn Quốc, lớn lẽn ở Hàn, học võ Taekvvondo, công phu rất giỏi.

Một nửa địa bàn của xã đoàn Tam Liên đều là nhờ hai người họ giúp Trần Kiệt Giai giành được.

Cả hai đều không ngờ rằng mình lại có kết cục như ngày hôm nay.

Thậm chí đại ca của họ, Trân Kiệt Giai, không cho họ cơ hội đế biện bạch.
Tiếng súng vừa vang lên, hai người họ không hiếu tại sao Trần Kiệt Giai vần luôn coi trọng họ mà nay đột nhiên trở mặt, không biết nguyên nhân do đâu.

Hai người họ biết đợt tấn công thứ hai sẽ bắt đầu ngay sau đó.

Quả nhiên, không đợi hai người lấy lại tinh thần, hơn hai mươi người đã lao ra khỏi phòng họp, súng ống như có mắt dõi theo hai anh em họ.
Kết quả do mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, sau khi cả hai thoát khỏi đợt tấn công đầu tiên, mổl người đều trúng một phát đạn.

Đại Xa trúng một phát vào chân, Tiểu Xa trúng một phát vào vai.

Hai người vội vàng tìm chỗ nấp, lấy súng lục ra, bắt đầu đấu súng với hơn hai mươi người.
Vài phút sau, hơn mười đàn em của hai anh em Xa cũng xông vào tòa nhà.


Hơn chục người thấy đại ca vừa bước vào không lâu thì nghe tiếng súng nố, biết ngay bên trong xảy ra chuyện.

Tất cả bọn họ đều vội vàng rút súng lao vào trong.

Lúc đến gần phòng họp, họ có nằm mơ cũng không ngờ đến người mình lại đi đánh mình, mà đại ca của họ – hai anh em Xa lại bị biến thành mục tiêu sổng, đang nấp vào một góc không ra được.
“Còn đứng ngảỵ người ra đấy làm gì? Lên cho tao!” Tiếu Xa thấy người phe mình tiến vào thì hét lên.
Mặc dù những anh em trong hắc đạo trên danh nghĩa là cùng một băng nhóm nhưng trong quá trình hoạt động vẳn tuân theo mệnh lệnh của người đứng đầu hội nhóm của mình.

Vì vậy, cho dù là cùng một bang, các nhóm vần thường xảy ra xung đột hoặc thậm chí là đánh nhau bằng vũ khí.

Nếu trong bang thực sự xảy ra lục đục nội bộ thì người của mỗi nhóm vẫn sẽ đứng về phía đại ca của nhóm mình.

Đối với họ mà nói, người họ muốn trung thành chỉ có đại ca của mình chứ không phải Trần Kiệt Giai.

Vì vậy xưa nay, các băng nhóm lớn trong giới hắc đạo đều thông qua việc khống chế hội trưởng hoặc người đứng đầu các nhóm, từ đó khống chế toàn bộ lực lượng băng đảng.
Ngay khi mười đàn em dưới trướng hai anh em Xa thấy đại ca của mình lên tiếng thì lập tức nố súng bắn trả hơn hai mươi người đang đuổi theo họ.

Lúc này đội hai anh em Xa đã có hơn mười người gia nhập, tình thế lập tức thay đối, hơn mười người bảo vệ hai anh em, vừa đánh vừa rút lui ra ngoài.
“Chúng mày đều là lũ ngu, mau gọi thêm người tới đi! Ai giết được chúng nó, địa bàn của anh em Xa từ nay sẽ thuộc về người đó!” Trần Kiệt Giai quát lớn về phía những đại ca khác.
Tất cả những đại ca của các hội nhóm trong đại sảnh lập tức sáng mẳt lên, nhanh chóng cầm điện thoại bẳt đầu gọi đi.

Thường thì các đại ca sẽ không mang quá nhiều người đến cuộc họp hàng quý của xã đoàn Tam Liên, chỉ mang một hai người theo.

Lý do đầu tiên là vì Đài Nam là địa bàn của họ, ngoài ra làm vậy là đế tránh các đại ca khác, nhất là Trân Kiệt Giai hiểu Tâm.


Hỏm nay anh em Xa mang theo hơn mười người
vì muốn phô trương thanh thế và địa vị của mình, không ngờ hành động này đã cứu họ một mạng.
Anh em Xa dần đầu nhóm cứu viện bắt đầu rút lui ra ngoài.
Hơn chục người bảo vệ anh em Xa ra đến ngoài tòa nhà giờ chỉ còn năm sáu người, số còn lại đều đã bị bắn chết.

Anh em Xa trơ mắt nhìn các anh em không chết trong tay kẻ địch mà lại bỏ mạng trong tay người nhà, đáng nói hơn là Trần Kiệt Giai ra tay giết họ mà không đưa ra bất kỳ lý do nào.
Tuy nhiên, anh em họ đều biết điều quan trọng bây giờ là phải chạy trốn, ngày sau tìm đến Trần Kiệt Giai tính sổ cũng không muộn.

Cứ như vậy, dưới sự thiết kế của Tiêu Chấn Long, Trần Kiệt Giai đã đích thân đẩy anh em Xa vào con đường chổng đối lại xã đoàn Tam Liên.
Không cần biết mọi chuyện diễn ra thế nào, Tiêu Chấn Long đã nẳm chắc mọi thứ.

Đầu tiên anh gây ra vụ tai nạn xe hơi, khiến anh em Xa đến trễ đế họ chứng kiến cảnh hội trưởng Trần bị Trân Kiệt Giai bẳn chết không thương tiếc, cho họ thời gian để phản ứng.

Sau đó anh lại mượn tay Trần Kiệt Giai ám sát hai anh em Xa.

Tất cả mọi chuyện đều diễn ra đúng như kế hoạch của Tiêu Chấn Long, mặc dù có cảm giác giống như đang đánh cược.

Bởi vì Tiêu Chấn Long không dám chắc anh em Xa có chạy thoát hay không, nhưng đời người chẳng phải cũng giống như đánh cược hay sao?
Tiêu Chấn Long dám đặt cược nên đẫ thành công.

Cho dù anh em Xa không chạy thoát, Tiêu Chấn Long vẫn tin rằng thế là đủ đế kích động một cuộc đấu đá nội bộ trong xã đoàn Tam Liên.


Ai bảo người đứng đầu xã đoàn Tam Liên là Trần Kiệt Giai chứ? Một con người vừa âm hiếm, xảo trá lại có máu đa nghi, đa nghi nên mới dể bị kích động, kết quả của dề kích động
chính là tạo cơ hội cho kẻ địch.
Năm sáu người bảo vệ anh em Xa vừa lên xe, xe lập tức nổ máy rời đi.
“Reng… reng…”
Điện thoại trên bàn lại vang lên, Tiêu Chấn Long đặt đũa xuống, nhận điện thoại.
“Alo!… Tốt lắm… Tôi đã biết!” Tiêu Chấn Long đặt điện thoại xuống, nhìn ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa số, nở một nụ cười như có như không.
“Ông chủ, tính tiền!”
Hương Di Lan đưa hóa đơn tới, trên tay cầm theo chiếc áo phông mới giặt sạch cho Tiêu Chấn Long.

Tiêu Chấn Long cầm lấy chiếc áo phông vẩn đang tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, mỉm cười cảm ơn Hương Di Lan.
Thấy Tiêu Chấn Long như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Hương Di Lan đỏ lên…
“Bốp!”
“Con mẹ nó, cậu nếm thử rượu này xem! ông đây bỏ ra nhiều tiền như vậy mà các người lại dùng nước đế lừa ông à? Mau gọi ông chủ của mấy người ra đây!”
Một nhân viên phục vụ ôm lấy má phải sưng tấy của mình,
nhìn chằm chằm vào nhóm người đang ngồi trong phòng bao, trong lòng tự nhủ, những người này cố tình đến gây chuyện đúng không? Người nọ cứ nói rượu nhạt như nước, hình như người ngồi giữa là kẻ cầm đầu vẫn còn trẻ, đang ung dung thưởng thức rượu vang đỏ trong ly.

Những người này rốt cuộc muốn làm gì vậy? Lại dám ngang ngược phách lối ở địa bàn của Triều Châu, chán sống rồi sao?
Một người phục vụ khác thấy có gì đó không ôn, đã nhanh chân đến báo cho ông chủ Club, lão đại của Triều Châu – anh Thủy.
“Anh Thủy, chính là bọn họ đến gây chuyện!”
“Ồ?” Anh Thủy cẩn thận nhìn những người đang ngồi trong phòng bao, phát hiện trong khoảng chục người này, người nào người nấy đều có khí thế bất phàm, đặc biệt là người thanh niên ngồi giữa, tuổi đời khoảng chừng hai mươi, giữa hai lông mày toát ra sự điếm đạm, bình tĩnh khiến người ta không dám khinh thường.

Lúc anh nhấc tay lên, sự uy nghiêm và sát khí vô hình tỏa ra khiến cho trong lòng anh Thủy thấy một trận rét lạnh.

Anh Thủy biết khí thế này chỉ có được sau khi trải qua nhiều thăng trầm, máu lửa, chỉ là gã ta không ngờ khí thế này lại xuất hiện ở người trẻ tuổi trước mắt.

Anh Thủy của Triều Châu cũng là người đi lên từ sóng to gió lớn, ở Đài Nam, trừ xã đoàn Tam Liên thì gã ta cũng được coi là một đại ca có máu mặt, một nhản vật cấp cao của thành phổ Đài Nam.

Mặc dù bạn bè trong giang hồ đều gọi gã ta một tiếng anh Thủy, nhưng dù là cách ứng xử hay phong thái làm việc của gã ta không hề mềm mại như nước.

Một người thành công luôn có lý do riêng, đã thành công thì chắc chắn không phải ngẫu nhiên mà có.
Cơ hội chỉ xuất hiện trong nháy mắt, Tiêu Chấn Long định nhân cơ hội xã đoàn Tam Liên lục đục đế quét sạch phần còn lại của thế lực ngầm ở Đài Nam.

Theo như tin tức tình báo về các băng đảng mà Hoàng Tây thu được, mục tiêu đầu tiên mà binh đoàn của Tiêu Chấn Long nhắm vào là Triều Châu ở Đài Nam.

Vì vậy tối nay ngoại trừ Lưu Minh Nghĩa đang bận rộn chuấn bị cho công ty phân phối Nam Thiên thì tất cả anh em đều được điều động.
Dù sao lần này cũng lấy ra mười hai người đi đấu với lực lượng hùng mạnh của Triều Châu.

Tiêu Chấn Long còn lo các anh em ngại khó, ai ngờ tối nay vừa nghe tin có trận đánh thì tất cả bọn họ đều cực kỳ phấn khích.

Tiêu Chấn Long tự nhủ những người này đúng là sinh ra để xông pha trận mạc, lỡ như có một ngày phát hiện ra không còn trận đánh nào đế tham gia nữa thì những người này phải làm sao đây?
Trong khi anh Thủy đang quan sát đám người của Tiêu Chấn Long thì anh cũng liếc mắt đánh giá vị đại ca Triều Châu này.

Ba mươi lăm tuối, vóc người cao lớn, có thể là cuộc sống nhà hạ mấy năm gần đây đã khiến cơ thế gã ta có hơi phát phì nhưng vần có thế nhìn ra người này ngày trước đã từng là một mãnh tướng.

Khuôn mặt hình chữ điền, mũi cao, hai mắt có hồn, có thể thấy đây là một người quyết đoán, khác hẳn VỚI những đại ca ưa nịnh hót của những băng nhóm khác.
Tuy là lần đầu tiên gặp đại ca của băng Triều Châu, nhưng lần gặp này cũng khiến Tiêu Chấn Long sáng mắt, trong lòng anh không khỏi nảy sinh lòng dạ muốn chiêu mộ.

Nếu có thế chiêu mộ được người này về dưới trướng của mình, anh tin chắc sẽ giúp ích cho những trận chiến sau này, tất nhiên cũng cần có sự trợ giúp của cả đội ngũ dưới tay anh nữa.

Trong lòng Tiêu Chấn Long đã tính toán đến chuyện này, nhưng trước mắt đế anh Thủy thuần phục mình, anh phải nghĩ ra cách hay, nếu
không nhất định sẽ không thuyết phục được người này.

Nhưng hiện tại trong tay anh, ngoại trừ mười hai người này thì không còn ai khác, để lăn lộn trong giới hắc đạo, đầu tiẽn là phải dựa vào sức hấp dẫn của đại ca, thứ hai phải dựa vào việc có nhiều anh em đi theo.
Thật là khiến người ta đau đầu! Phe mình thế yếu, trận chiến tối nay không thể dùng sức người hợp lại, chỉ có thế dùng trí.
Trước đấu trí, sau đấu võ..


Bình luận

Truyện đang đọc