NHÀ LAO CHI VƯƠNG


“Một giờ sau!” Tiêu Chấn Long nhìn sắc trời bên ngoài đang dần tối, cười nói.
Nơi ở của Trần Việt Trạch nằm ở ngoại ô Cao Hùng, một là vì Trần Việt Trạch đã lớn tuổi, thích một nơi yên tĩnh, ít người, mặc khác là vì dù sao Trần Việt Trạch cũng là người của thế giới ngẫm, không thích xuất đầu lộ diện, nên chọn nơi ở cách xa thành phố.

Biệt thự này cũng không ngoại lệ, nằm trong núi, non xanh nước biếc, là một căn biệt thự ba tầng màu trắng, cách biệt thự không xa có một cái hồ, lúc này mặt hồ gợn sóng, phong cảnh tươi đẹp, dễ chịu.

Căn biệt thự được bao quanh bởi những bức tường trắng, cao bằng một người trưởng thành, chiếm một diện tích lớn, vì vậy dù cho có hàng trăm người ấn núp xung quanh biệt thự cũng chỉ có thế nhìn thấy loáng thoáng mấy bóng người ở phía xa.
Bây giờ đang là hai giờ chiều, mặc dù trời quang mây tạnh nhưng trên núi có cây cối che chắn nên người ta luôn cảm thấy cảnh sắc nơi đây lúc nào cũng u tối.

Lúc này, Trương Anh Tú đang tron trong bụi cây, đặt ổng nhòm xuổng, đưa micro lên miệng, nói: “Các tiểu đội đã vào vị trí bẳn tỉa chưa?”
“Số 1 đã vào vị trí bắn tỉa!”

“Số 2 đã vào vị trí bắn tỉa!”
“Số 3 đã vào vị trí bắn tỉa!”
“Được! Ba mươi giây sau báo cáo tình hình của mục tiêu!” Trương Anh Tú ra lệnh.
Lúc này Chu Kiến Sinh dưới sự bảo vệ của liên minh Thiên Đạo đang ở trong biệt thự, những tên sát thủ của hội Mỹ Ưng đều là những tên có kinh nghiệm, nên tất cả các cửa số của biệt thự đều bị rèm che kín, người bên ngoài hoàn toàn không nhìn thấy tình hình bẽn trong biệt thự.

Trương Anh Tú dùng ống nhòm kiếm tra tình hình của toàn bộ biệt thự mấy lần nhưng vẫn không tìm ra vị trí bắn tỉa thuận lợi.

ĐỐI với một tay súng bân tỉa mà nói, tìm được vị trí bắn tỉa tốt thì đã thành công một nửa.
“Số 1 báo cáo tình hình!”
“Biệt thự có rèm che, không nhìn thấy mục tiêu! Sổ 1 báo cáo hết!”
“Số 2 báo cáo tình hình!”
Liên tiếp ba người đều đưa ra câu trả lời gần như giổng nhau, Trương Anh Tú nghe xong, chân mày nhíu lại.

Phải làm sao bây giờ? Cứ như vậy mà đi, trở về biết ăn nói với anh em thế nào? Nếu không di chuyến, ở mãi một chỗ cũng sẽ không có cơ hội! Trương Anh Tú rối như tơ vò.
Đầu Trương Anh Tú chợt lóe lên một tia sáng, anh ấy nghĩ tới một chuyện, cho dù hơi mạo hiếm nhưng cũng đáng để thử một lần.
“Các tiểu đội chú ý! Các tiểu đội chú ý! Nghe hiệu lệnh súng của tôi, sau tiếng súng mọi người có 10 giây đế tìm ra mục tiêu.

Trong 10 giây nếu không tìm thấy, lập tức đến vị trí tập kết như đã hẹn! Tất cả rõ chưa?”
“Số 1 rõ!”
“Só 2 rõ!”

“Số 3 rõ!”
Trương Anh Tú nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười, ngay sau đó anh ấy mở chốt an toàn của súng bắn tỉa, dùng ổng ngắm, cẩn thận tìm kiếm mục tiêu trong biệt thự.
Hay lắm! Chính là người đó! Một bóng người xuất hiện trong ống ngắm của Trương Anh Tú.

Bóng người ở sau rèm cửa một lúc, lập tức lọt vào tầm ngắm của Trương Anh Tú.

Trương Anh Tú bắt lấy thời cơ, ngón trỏ phải bóp cò, chỉ nghe “đoàng” một cái, cửa số biệt thự vỡ tan, bóng người bên cửa sổ ngã xuống đất.

Trương Anh Tú rất tự tin vào tài thiện xạ của mình, chỉ cần bẳn trúng đằu người này sẽ chết chắc.
Có lẽ đó là sự sắp đặt của Thượng đế, cũng có lẽ cuộc đời của Chu Kiến Sinh nên kết thúc vào ngày này, căn phòng kia lại đúng là nơi Chu Kiến Sinh ấn náu, người bên cửa số tình cờ là một trong những vệ sĩ.

Vì Trương Anh Tú bắn tỉa thành công, cửa số bị phá, một luồng gió thối vào phòng dọc theo tấm kính vỡ, làm cho rèm cửa trên các cửa số khác tung bay.


Và một cửa số trong phòng tình cờ trở thành tầm bắn của một trong những tay súng bắn tỉa của Trương Anh Tú, tay bắn tỉa cấn thận nhìn vào tấm rèm đang đu đưa, tính toán sự chênh lệch thời gian, nhắm ngay vào ông cụ đang ngồi xe lăn trong phòng….
Một tiếng nổ “ầm” vang lên, viên đạn găm vào ngực trái của Chu Kiến Sinh.
“Đội trường, số 3 báo cáo! Đã bắn trúng mục tiêu…”
“Quá tốt rồi!” Trương Anh Tú không khỏi hét lên, không ngờ kế hoạch mạo hiểm của mình lại thành công.
“Nhưng mà, tôi không phải người bắn phát súng kia…” Giọng của tay súng bắn tỉa sổ 3 rõ ràng có ý thất vọng.
“Cái gì? Không phải cậu bắn, vậy ai bần?” Trương Anh Tú vô cùng kinh ngạc.

Điều này cho thấy rất có thế có một nhóm người khác đang chờ cơ hội để ám sát Chu Kiến Sinh, nhưng giờ đã quá muộn đế tìm ra người đó là ai, bởi vì những người trong biệt thự đã chạy đến, hơn mười người trong sổ họ chạy về phía Trương Anh Tú.
“Lập tức rút lui!” Trương Anh Tú hạ lệnh rút lui.
Đúng lúc này, một bóng người trên một cây đại thụ ở ngọn núi đối diện cũng đang nhanh chóng tránh đi….


Bình luận

Truyện đang đọc