NHÀ LAO CHI VƯƠNG


Thỉnh thoảng sóng biến cuồn cuộn nổi lẽn vỗ vào bờ biến tĩnh lặng, gió biến ảm u cuốn theo những con sóng cuồn cuộn trong biến bán tung tóe lên bầu trời tạo thành màn sương mù, lại rơi xuống mặt biến.

Sóng vỗ mãnh liệt trên mặt biến, nhưng người đứng trên vách núi bên bờ biến lại không có bị tác động bởi sự ồn ào của lực lượng thiên nhiên này chút nào, một mình đứng im không nhúc nhích.
Bóng dáng trong gió giống như một đốm lửa nhỏ trong bầu trời đêm này, u oán nhưng không thế chạm tới được.

Phong thái duyên dáng, mái tóc tung bay, vóc dáng quyến rũ mà nghiêm nghị kết hợp cùng với sóng to gió lớn dưới vách núi tạo thành một bức tranh khác biệt, giống như tranh trừu tượng của Van Gogh, tràn ngập hơi thở thần bí.
Một người trước nay không hòa mình với mọi người như Hỏa Phượng, tạm biệt các anh em mà một mình đến bờ biến yên tĩnh của Đài Nam này.

Cô ấy đứng yên nhìn về phương xa, đỏi mắt u sầu tựa như muốn xuyên qua màn đêm vô tận này mà đến bên kia đại dương.
“Đi ra đi, đã đi theo tôi lâu như vậy rồi thì cũng nên đi ra hít thớ không khí” Hỏa Phượng nói.
Gió lốc trong màn đêm lay động phát ra tiếng rít gào chói tai, nhưng đây không phải đang trả lời cho câu hỏi của Hỏa Phương, mà lời này của Hỏa Phương là đang nói với người đang ấn trốn trong góc tối cách đó không xa.

Một lát sau, tiếng giày da giầm lên đá ngầm ven biến đang từ xa đến gần.

Bởi vì ngay lúc này mây đen trên bờ biến dày đặc cho nèn người nọ từ đầu đến cuối vẫn luôn ấn trong bóng tối, âm thanh bước đi cách Hỏa Phượng hơn 20 mét thì dừng lại.

Không cần quay đầu thì Hỏa Phượng cũng biết người kia đang chăm chú nhìn mình, bởi vì Hỏa Phượng cảm nhận được đôi
mât tràn ngập lực xuyên thấu đang không ngừng dò xét Hỏa Phượng.

Cho dù trong lòng Hỏa Phượng có nghi ngờ nhưng vẫn không mở miệng trước, bởi vì bây giờ quyền chủ động nằm trong tay cô ấy, cô ấy đang đợi người kia mở lời.
Hai người có vẻ đều rất kiên nhẫn, trong lúc nhất thời không gian yên tĩnh vô cùng.
Cuối cùng người đứng trong bóng tối kia cũng phá vỡ sự im lặng, anh ta trầm giọng hỏi: “Tại sao không hỏi sao tôi lại theo dõi cô?”
Hỏa Phượng phì cười một tiếng, cô ấy nói: “Bởi vì anh đang trả lời tôi!” Cảu nói hỏi một đằng trả lời một nẻo này nhất thời khiến cho người kia nghẹn lời.

Có vẻ như không phải là kết quả mà anh ta mong muốn, mà thực ra bản thân anh ta đang nói cho Hỏa Phượng biết vì sao mình muốn theo dõi cô ấy.
Quả thật người phụ nữ này khó đối phó! Đây là cảm nhận ban đầu mà người trong bóng tối kia dành cho Hỏa Phượng.
“Tôi muốn đấu với cồ một trận!” Người kia nói.
Đương nhiên câu này không hề làm cho Hỏa Phượng cảm thấy bất ngờ, Hỏa Phượng trả lời: “ồ? Chính là bởi vì điều này sao?”
“Không sai!”
“Ha ha! Người trên thế giới này muốn so tài với tôi rất nhiều, nhưng không phải ai cũng có tư cách này, anh có đủ tư cách sao?” Hỏa Phượng hỏi ngược lại.
“Nếu như tôi nói cho cô biết, tôi cũng là một trong mười sát
thủ hàng đầu trên giang hồ, vậy cái này đã đủ tư cách chưa?” Người trong bóng tối kia thờ ơ nói, giống như người nói không phải là anh ta.
“Ồ?” Mặc dù đang đưa lưng về phía người kia, nhưng gương mặt xinh đẹp của Hỏa Phượng vẫn vặn vẹo.


Hỏa Phượng thầm nghĩ, anh ta cũng là một trong mười sát thủ giang hồ, vậy thì anh ta là ai.
“Sao nào, có thế bắt đầu chứ?” Người kia nói.
Hỏa Phượng cười, cô xoay người lại nói: “Được thôi, tôi cũng muốn nhìn thử đội trưởng vệ đội Nam Thiên do anh Vinh chọn rốt cuộc là có bản lĩnh gì?”
Hỏa Phượng vừa dứt lời, đám mây đen trên bầu trời hé ra một khe hở, ánh trảng trong tầng mây xuyên qua khe hở của mây đen mà xua đuối bóng tối trên vách đá ven biến.

Lúc vách núi ven biến nhận được ánh sáng, cũng là lúc gương mặt kiên nghị của người trong bóng tối được chiếu rọi, anh ta chính là vệ đội trưởng vệ đội Nam Thiên – lão Băng, cũng là hổn thế xếp thứ tư trong mười sát thủ trên giang hồ.
Sau khi từ đường phố Đài Nam trở về, lão Băng lập tức chú ý tới Hỏa Phượng đang một mình rời đi.

Lão Băng vẫn luôn muốn tìm Hỏa Phương đơn độc mà so đấu, cho nên một mạch bám theo tới bờ biến Đài Nam này.

Trải qua hơn năm mươi ngày huấn luyện dã ngoại, lão Băng đã tự nhặn bản thân đã đạt đến một đỉnh cao khác trong con đường trải qua đời người của bản thân mình, thậm chí đã vượt qua trạng thái thế năng của mình năm đó khi còn ở quân đoàn lính đánh thuê, trong quán bar, một hỗn thế mượn rượu quá mức mà ấn trốn thế giới kia đã chết, thay vào đó là một hổn thế tái sinh, một hổn thế có mục tiêu theo đuối và cố gắng của bản thân.
Mà người phụ nữ trước mặt này chính là mục tiêu đầu tiên mà bản thân muốn chinh phục.

Tuy rằng tranh giành xếp hạng giang hồ quá tầm thường, nhưng lại là cách tốt nhất đế chứng minh thực lực bản thân.


Nếu không phải vì gặp phải Lý Thế Vinh, không phải gia nhập quân đoàn Tiêu Chấn Long, không phải gặp được Hỏa Phượng thì lão Băng cho rằng có thế cả đời này của mình cũng không có cách nào có cảm giác muốn vượt qua.
Hỏa Phượng là một mục tiêu, lại là thước đo tốt nhất để chứng minh thực lực bản thân, cho nẽn lão Băng sẽ không bỏ qua.
Đối với Hỏa Phượng mà nói, không có cơ hội nhìn thấy được lão Băng ra tay, nhưng cảm giác trống vắng của cao thủ có đôi khi thật sự khiến cho Hỏa Phượng rất nhàm chán và hiu quạnh.

Một Hỏa Phượng kiêu ngạo và lạnh lùng sẽ không tìm người khác để so tài, đây cũng bởi vì tạm thời vẫn chưa có người đáng đế cô ấy ra tay.

Mà ngay lúc này đây, lão Băng xuất hiện rồi, nhân vật trong mười sát thủ hàng đầu trên giang hồ này bây giờ đã gợi lên hứng thú của Hỏa Phượng vô cùng lớn, cho nên Hỏa Phượng sảng khoái mà đồng ý.
Hai người đứng đối diện nhau, tuy rằng không bày ra chiêu thức tấn công, nhưng đối với hai vị cao thủ đứng đầu giang hồ mà nói, trong mắt hai người thì bất kỳ chiêu thức nào cũng không quan trọng.
Cuối cùng vẩn là lão Băng ra tay trước..


Bình luận

Truyện đang đọc