NHÀ LAO CHI VƯƠNG


Tiêu Chấn Long cười ha ha hai tiếng, quay đầu lại nhìn về phía hai anh em Xa hỏi tiếp: “Vết thương của hai người không sao chứ?”
Đây là lần đầu tiên hai anh em Xa công khai xuất hiện ở trước mặt những người anh em khác của Tiêu Chấn Long, vẫn còn có chút xấu hố, Đại Xa nói: “Cảm ơn đại ca quan tâm, đã không có việc gì nữa rồi.”
“Đại ca, những ngày qua may nhờ có hai người bọn họ, chúng ta mới cỏ thế thuận lợi tiếp nhận số tài sản dưới danh nghĩa xã đoàn Tam Liên của Trần Kiệt Giai, bây giờ toàn bộ tài sản của tập đoàn Nam Thiên đã vượt qua tám tỉ rồi.”
“Ồ! Nhiều như vậy rồi sao! Tôt, hôm nay đúng lúc mọi người đều đang có mặt ở nơi này, chúng ta thuận tiện mở cuộc họp đi.

Hoàng Tây, cậu đi ra ngoài dặn dò một tiếng, không có lệnh của anh, không cho phép bất kỳ người nào đi vào căn phòng này.” Tiêu Chấn Long ra lệnh.
“Dạ, đại ca!” Hoàng Tây xoay người đi ra ngoài, một hồi sau lại quay trở về trong phòng.
Cuộc họp dưới sự chủ trì của Tiêu Chấn Long chính thức bắt đầu.
Tiêu Chấn Long uống một hớp nước rồi mới nói: “Có chuyện này tôi muốn tuyên bố với mọi người trước, tôi đã đồng ý với Đảng Dân chủ Tiến bộ của Đài Nam sẽ trợ giúp bọn họ tham gia cuộc “Tổng tuyến cử” của Đài Loan diễn ra vào tháng ba
năm sau, mà bảy giờ anh Thủy đã gia nhập vào Đảng Dản chủ Tiến bộ, hơn nữa cũng coi như là ứng cử viên duy nhất của Đảng Dân chủ Tiến bộ được đề cử tham gia cuộc vận động bầu cử cho chức vị “Tống thống”, đồng thời chính phủ nước Mỹ đã chi ra một trăm triệu đô la Mỹ đế tài trợ cho chúng ta.”
Tiêu Chấn Long nhìn quanh phòng một lượt, thu hết toàn bộ nét mặt kinh ngạc và vô sổ phản ứng khác của những người đang ở trong phòng vào trong mắt, nói: “Bây giờ Đảng Dân chủ Tiến bộ đang muổn cều cạnh chúng ta, hơn nữa bọn họ còn muốn giành được thẳng lợi trong cuộc Tổng tuyến cử năm sau, đối tượng duy nhất mà bọn họ có thế dựa vào được ngoại trừ chính phủ Mỹ ra thì chỉ còn chúng ta mà thôi, cho nên chỉ cần chúng ta có thế tranh thủ được lợi ích từ trên người của bọn họ thì nhất định đều phải nắm hết vào trong tay, đặc biệt là vấn đề liên quan đến phương diện phát triển của tập đoàn, những vấn đề này sẽ do hai người anh em Minh Nghĩa và Hoàng Tây đi làm, bây giờ Minh Nghĩa vần đang bị thương không quá thuận tiện, Hoàng Tây cậu phải bị gánh vác trách nhiệm này.”
“Dạ, đại ca!”
“Hãy chọn một ngày tốt đế thành lập tập đoàn, sau khi tập đoàn được thành lập xong, chuyện đầu tiên phải làm chính là lợi dụng hệ thống mạng lưới internet của chúng ta một cách tối đa nhất để giúp kéo phiếu bầu cho Đảng Dản chủ Tiến bộ, nhớ kỹ, trong quá trình này chúng ta là vai phụ, Đảng Dân chủ Tiến bộ bọn họ mới là vai chính, nói trắng ra là, Đảng Dân chủ Tiến bộ đã dùng một trăm triệu đỏ la Mỹ kia đế mua thế lực, mạng lưới internet cùng với nguồn tài nguyên của chúng ta.


Đảy cũng là cuộc làm ăn đằu tiên của công ty logistics Nam Thiên, một trăm triệu đô la Mỹ kia cứ coi như là phí cực khố của tất cả chúng ta đi.”
“Dương Tuấn Phương, bây giờ tình hình hẳc đạo ở Đài Nam
như thế nào rồi?” Tiêu Chấn Long hỏi.
“Đại ca, tất cả các băng nhóm đều đã bị tôi tiêu diệt, bây giờ Xã đoàn Nam Thiên của chúng ta ở Đài Nam có thế nói là một tay che trời.” Dương Tuấn Phương khoe khoang nói.
Tiêu Chấn Long liếc mẳt nhìn anh ấy một cái, nói: “Nói cho đàn em bên dưới phải chú ý hành động có chừng mực, tuyệt đối không thể phá hoại quy củ bèn trong xã đoàn, không được ỷ thế hiếp người.

Ai dám xúc phạm quy của xã đoàn, nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc không bỏ qua, đã nghe rõ hay chưa?”
“Đã biết, Đại ca!” Dương Tuấn Phương lẳm liệt nhận lời chỉ dẫn.
Tiêu Chấn Long hít thật sâu một hơi, khép hờ hai mắt, trải qua mấy phút tương đối im lặng, Tiêu Chấn Long nói: “Chú Lục, đã đến lúc Lý Thế Vinh bọn họ nên quay trở lại, cuộc chiến chân chính sắp bẳt đều rồi!”
“Đã biết, đại ca!” Chú Lục đáp.
Ngay khi Tiêu Chấn Long nói xong câu ‘Cuộc chiến chân chính sắp bát đầu rồi’, trong lòng tất cả mọi người ở bên trong phòng bệnh đều cùng dâng lên một loại cảm giác khác thường, trong lồng ngực cũng rung lên một nỗi kích động đã lảu rồi không thấy, khiến cho tất cả mọi người đều có loại cảm giác muốn ngay lập tức được xông ra ngoài chiến đấu chém giết.
“Sau khi Cờ Đen trở về, anh em Xa hai người sẽ nghe theo sự sắp xếp của Lý Thế Vinh, trong đó sẽ một binh đoàn nhỏ do hai người dẫn dắt.” Tiêu Chấn Long nói.
Tiêu Chấn Long mới vừa nói xong, Đại Xa và Tiểu Xa đang ngồi nghiêm chỉnh ở bên cạnh đã ngay lập tức cảm giác được bên trong phòng bệnh có vô sổ ánh mắt nóng hừng hực đang chĩa thắng về phía mình, mặc dù bên trong mỗi một ánh mắt đó đều không có sự thù địch, nhưng lại được pha trộn thêm rất nhiều lửa ghen không che giấu.


Đối với đội quân Cờ Đen tinh nhuệ nhất trong binh đoàn của Tiêu Chấn Long, vào thời điểm khi Trần Kiệt Giai bị tiêu diệt, Đại Xa và Tiếu Xa cũng đã sớm được nghe nói đến rồi, vừa nghe thấy Tiêu Chấn Long nói muốn giao một binh đoàn trong đó cho hai anh em bọn họ dẩn dát, hai người lập tức kích động đến không nỗi biết phải làm sao, chỉ có thế lặng lẽ hoan hô chúc mừng ở trong lòng chính mình, cũng không dám ngẩng đầu lẽn, sợ bị những ánh mắt ở trong phòng giết chết.
Đột nhiên Tiêu Chấn Long mở hai mắt ra nói: “Chú Lục, đột nhiên tôi nghĩ ra một ý tưởng!”
“Ý tưởng gì?” Chú Lục nghi ngờ hỏi lại.
Tiêu Chấn Long khẽ mỉm cười, nhìn về phía Hoàng Tây nói: “Mời viện trường của bệnh viện này đến đây cho anh.”
“Dạ, đại ca!”
Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông nhìn qua khoảng chừng hơn năm mươi tuối đi vào trong phòng, người này chính là viện trưởng của bệnh viện Ái Tâm, họ Phương.

Mấy ngày nay, viện trưởng Phương này vẫn luôn nơm nớp lo sợ, mặc dù ông ấy không biết người đang ở trong căn phòng này là ai, nhưng mà chi vì một mình người này đã có thể khiến cho một góc thành phố bị phong tỏa, khiến cho chủ tịch thành phố, cục trưởng cục cảnh sát cùng VỚI thành viên ban chấp hành trung ương trong Đảng Dân chủ Tiến bộ của Đài Nam đều phải tự mình đến cửa hỏi thăm, chỉ dựa vào một điếm này thôi, viện trưởng
Phương cũng biết được người này không phải là một nhân vật đơn giản.
“Đại ca, người này là viện trưởng Phương.” Hoàng Tây giới thiệu.
“Viện trưởng Phương, mời ngồi!” Tiêu Chấn Long thân thiết nói.
Hoàng Tây lập tức mang một cái ghế tới, đế cho viện trưởng Phương ngồi xuống.


Khống khó để nhận thấy viện trưởng Phương đang ngồi ở trước mặt Tiêu Chấn Long có vẻ rất mất tự nhiên, dưới sự chú ý của nhiều người đến như vậy, trong lòng lại thêm có chút bất an, không biết người trẻ tuổi này gọi mình tới đây là có ý gì.
“Viện trưởng Phương, năm nay ỏng bao nhiêu tuổi?” Tiêu Chấn Long hỏi.
“Tôi năm nay năm mươi sáu rồi!” Viện trưởng Phương kính cấn đáp lời.
“Ồ! Năm mươi sáu sao.

Độ tuổi này mà ở quê của chúng tôi thì đã sớm về hưu, về nhà dưỡng già rồi.” Tiêu Chấn Long nhìn thẳng vào viện trưởng Phương, nói.
Viện trưởng Phương nghe thấy cảu nói này của anh thì trái tim trong lồng ngực lập tức đập lên lộp bộp.
Tiêu Chấn Long nói tiếp: “Tôi có một lời đề nghị, tôi sẽ đưa cho ông một giá tiền hợp lý, ông hãy chuyến nhượng lại bệnh viện này cho tôi đi.”
“Cái gì? Cậu Tiêu! Cậu đang nói chuyện gì vậy?” Viện trưởng Phương hốt hoảng và kinh ngạc, lập tức đứng dậy khỏi ghế ngồi, vô cùng tức giận nhìn chằm chằm cào Tiêu Chấn Long.
“Ông Phương, ông ngòi xuống trước đi.

Đừng kích động.” Tiêu Chấn Long ôn tòn nói.
Viện trưởng Phương nhìn Tiêu Chấn Long một lát, sau đó cũng chỉ đành bất đắc dĩ ngòi xuống.
“Ông Phương, bất kế ông có tin hay không.


Dựa vào địa vị ngày hỏm nay của tỏi ở Đài Nam, tỏi vừa có thế khiến cho ông biến mất một cách không hợp pháp, cũng có thế khiến cho ông mất tích vô cùng hợp lý đường hoàng.

Thế tại sao tôi lại không làm như vậy? Bởi vì tôi cho rằng ông không phải là kẻ thù của tôi, chỉ khi đổi mặt với kẻ địch của chính mình tôi mới làm như vậy thôi, ỏng có hiếu không? Bây giờ tôi chỉ cần gọi một cú điện thoại là có thế khiến cho ông phải chuyến nhượng bệnh viện này lại cho tồi mà không có đền bù, ỏng có tin hay không?” Những lời nói vừa mềm mỏng vừa mang theo sự cứng rắn của Tiêu Chấn Long khiến cho mồ hôi lạnh của viện trưởng già họ Phương kia chảy ra ròng ròng.

Nếu như đối lại thành người khác nói với ông ấy như vậy, ông ấy chắc chắn sẽ cho rằng đối phương đang đùa giỡn, hoặc là sẽ lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát.

Thế nhưng đối với quyền thế mà Tiêu Chấn Long đang thể hiện ra ở trước mặt của ông ấy ngay lúc này, viện trưởng Phương quả thực là khỏng thế nào cãi lại được.
Tiêu Chấn Long nhìn thấy được vẻ không biết làm sao từ trong mắt của viện trưởng Phương, đối với những người hiền lành và thật thà như thế này, Tièu Chấn Long thực sự không muốn ra tay quá đáng với bọn họ, cho nên luôn cổ gắng hết sức dùng một cách thức tương đối hòa bình đế làm một chuyện mà anh cho rằng là đáng giá.
“Được rồi!” Viện trường Phương bất đắc dĩ nói.
Tiêu Chấn Long cảm giác được viện trưởng Phương dường như đã ngay lập tức già đi mười mấy tuổi, trong lòng hơi có chút không đành lòng, cho nên nói: “Hoàng Tây, hãy lập tức đi làm thủ tục với viện trưởng Phương, nhớ kỹ, giá tiền chỉ có thế cao không thể thấp, còn nữa, hãy để cho viện trường Phương làm viện trưởng danh dự cho bệnh viện Nam Thiên mới”
“Vậy viện trưởng mới nhậm chức của bệnh viện Nam Thiên là ai đây?” Hoàng Tây hỏi.
Tiêu Chấn Long nghe hỏi xong thì mỉm cười, trả lời: “Dĩ nhiên là chú Lục của chúng ta, nếu không phải chú thì còn là ai được! Ha ha.”
“Cái gì, là tôi?” Chú Lục lập tức đứng lẽn, cả người ngây ngấn.
Kẻ giết người, ánh mẳt hung ác, lạnh lùng vô tình..


Bình luận

Truyện đang đọc