NHÀ LAO CHI VƯƠNG


“Ha ha… ha ha”
Bốn năm người phía trước không chỉ nói ra những từ ngữ bẩn thỉu, mà còn dùng ánh mắt háo sắc quét qua khuôn mặt xinh đẹp và bầu ngực cao ngất của Hỏa Phượng.

Hoàng Tảy nhìn dáng vẻ lưu manh của đám người này, trong lòng thầm lắc đầu, mấy tên ngu này! Không chỉ Hoàng Tây mà tất cả các anh em đều có suy nghĩ giống như vậy, bao gồm cả Tiêu Chấn Long.
Hỏa Phượng mặc một bộ đồ màu đỏ, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mấy người đang nói những lời tục tĩu kia, đột nhiên nói: “Anh Long…”
‘Tôi biết, những người này tùy ý cô xử lý!” Tiêu Chấn Long lạnh lùng nói.

Dường như Tiêu Chấn Long hiểu được ý của Hỏa Phượng, vì vậy ngát lời cô ấy, lời nói của Tiêu Chấn Long tương đương với bản án tử hình dành cho những người này.
Hỏa Phượng khẽ cười, gật đầu.
Bổn năm người đó vẫn đang cười, không hề biết ngại ngùng hay sợ hãi gì, đột nhiên trong lòng tất cả những người đang nhìn chằm chằm vào Hỏa Phượng đều cảm thấy ớn lạnh, đặc biệt là những kẻ quấy rối Hỏa Phượng.

Chỉ thấy Hỏa Phượng cúi đầu, giống như toàn thân đang chậm rãi tích tụ sức mạnh,
mái tóc đen chậm rãi tung bay trong gió thu, giống như móng vuốt của một ác ma.

Hỏa Phượng chậm rãi ngấng đầu, khí thế mạnh mẽ khóa chặt hơn hai mươi người của bang Triều Châu, trong đôi mắt đẹp có ánh sáng lạnh lẽo chuyến động, ảm đạm dị thường, giống như không có gì tồn tại giữa trần gian, một cảm giác căm hận thế giới phát ra.
“Đột phá rồi! Đột phá rồi! Cô ấy thật sự đột phá rồi!” Chú Lục không khỏi kích động nói.
“Chú Lục, Hỏa Phượng đột phá gì vậy?” Tiêu Chấn Long nghi ngờ hỏi.
Chú Lục hào hứng bât đầu giải thích cho Tiêu Chấn Long, đế Tiêu Chấn Long hiếu rốt cuộc Hỏa Phượng đã thay đối ở đâu.
Cảnh giới của con người có cao có thấp, phấm chất của con người có tốt có xấu.

Sát thủ cũng nghiên cứu về cảnh giới, những sát thủ đạt đến cảnh giới cao nhất không chỉ coi việc giết người là một nhiệm vụ mà còn là một loại nghệ thuật hành động.

Ngành sát thủ đã tồn tại từ thời cố xưa đến nay, sớm nhất từ việc Kinh Kha ám sát vua Tân đến vụ việc Tống thống Kennedy của Mỹ bị ám sát ở thời cận đại, một số sát thủ theo đuối hàng nghìn tỷ tiền thưởng, một số muốn thành danh sau một đèm.

Nhưng đổi với những sát thủ hàng đầu thế giới, lợi ích tài chính mà nghề nghiệp mang lại cho sát thủ chi là gánh nặng khi họ đạt đến một cấp độ nhất định, khi sát thủ đạt đến một cảnh giới nhất định, thứ mà họ theo đuối không còn là tiền bạc hay sắc đẹp, mà là cảm giác vượt qua giới hạn của con người.
Một số sát thủ theo đuối cả đời cũng không thế đạt đến cảnh giới cao nhất, chỉ có thế thực hiện các nhiệm vụ như ám sát theo nhóm và tấn công bất ngờ.

Nhưng những sát thủ xuất hiện trong xã hội thường là những sát thủ ở cấp độ này, có thế theo một ý nghĩa nào đó, những sát thủ như vậy đã giải thích cho hai từ sát thủ trong mắt của những người bình thường.
Nhưng sự thực không phải như vậy, chú Lục dựa vào kinh nghiệm nhiều năm trên giang hồ của mình đế nói với Tiêu Chấn Long, thực ra sát thủ có ba cảnh giới, cảnh giới thứ nhất là vô tha, cảnh giới thứ hai là vô ngã, cảnh giới thứ ba là vô niệm.
Cảnh giới thứ nhất vô tha, “tha” dùng đế chỉ vũ khí của sát thủ, trong người không có vũ khí nhưng mọi thứ trên đời đều có thế là vũ khí, nghiên cứu về sự kết hợp hoàn hảo giữa sức mạnh và tốc độ, khiến sát thủ không cảm nhận được sự đau đớn vào lúc bị giết.

Tuy chưa đạt đến trình độ lợi dụng lá rụng,
hoa bay đế giết người như trong tiếu thuyết võ hiệp nhưng bất cứ món đồ nào mà sát thủ tiện tay nhặt lên đều có thế khiến mục tiêu không thể phòng bị.

Cảnh giới như vậy không chỉ đòi hỏi sự khố luyện, mà còn đòi hỏi thiên phú và khả năng ỉĩnh ngộ cực kỳ cao của sát thủ.

Trong sổ các anh em của Tiêu Chấn Long, chỉ có Hỏa Phượng và chú Lục đạt đến trình độ này, còn Phiêu Tuyết, Trương Anh Tú và những người khác vẫn chỉ dừng lại ờ trình độ sử dụng vũ khí để giết người, khoảng cách giữa bọn họ và Hỏa Phượng có thế nói là một trời một vực.
Cảnh giới thứ hai là vô ngã, có nghĩa thế giới là tôi, tôi là thế giới, dùng trái tim của tôi đế bao dung cả thế giới, chú trọng khí chất khi đối đầu với kẻ thù.

Sát thủ dựa vào khí thế dồi dào chảy trong lòng để khiến đối thủ cảm thấy bất lực như thế bị cả thế giới coi là kẻ thù, từ đó sinh ra tâm lý sợ hãi và bỏ cuộc.


Cái gọi là vạn vật trên đời mặc tôi điều khiến chác là đế miêu tả trạng thái này.

Uy lực thu hút và gây áp lực cho người khác mà cảnh giới này tạo có sức mạnh khác nhau dựa trên giới tính của kẻ giết người.

Nếu kẻ giết người là nam giới, uy lực sẽ mạnh mẽ như mặt trời.

Người này sẽ đàn áp, khống chế kẻ thù bằng cảm giác lạnh lẽo do sát khí của bản thân sản sinh ra.
Nếu kẻ giết người là nữ giới, uy lực sẽ ảm đạm như bóng đêm, kẻ giết người đó sẽ dựa vào cảnh giới đế bày ra khung cảnh dữ tợn kinh khủng trước mặt kẻ thù đế trấn áp kẻ thù.
Nếu lấy khung cảnh ma quỷ trong các bộ phim kinh dị ra đế so sánh, ma nữ thường tạo cho khán giả cảm giác ghê rợn với vẻ ngoài gớm ghiếc, còn ma nam thì chủ yếu dựa vào khí thế uy nghiêm và sức mạnh tương ứng đế khiến khán giả khiếp sợ.

Mặc dù so sánh như vậy khống quá đúng, nhưng cũng đủ đế diễn giải những cảm giác khác nhau mà sát thủ có giới tính khác biệt mang lại cho kẻ địch khi ở cảnh giới này.
cảnh giới thứ ba là vô niệm, nghe nói cũng giống VỚI cách nói trong tiếu thuyết võ hiệp.

Có nghĩa là trong lòng tôi không có bất kỳ suy nghĩ nào, tôi cảm thấy thù địch, những ý nghĩ thù địch đó là ý nghĩ của tôi.

Điều này cho phép sát thủ có cơ hội nhìn thấu kẻ thù trước, đánh đòn phủ đầu, có thế suy ra hướng tấn công của kẻ địch, quy trình tấn công của kẻ địch bằng cách dựa vào ánh mắt của kẻ địch, sự run rấy của các cơ và năng lượng phát ra từ chuyến động của cơ thế kẻ địch.
Cảnh giới này khác với cảnh giới thứ nhất và thứ hai, sát thủ ở cảnh giới này thật sự có thế đạt đến trình độ quay lại điếm khởi đầu với những bản chất vốn có, trở về VỚI tự nhiên, tức là tôi có ý định giết người, nhưng không xuất hiện cơ hội giết người.


Liệu cảnh giới có thế nhìn thấu kẻ địch trước này có tồn tại trong đời thực hay không, về việc liệu có al có thế đạt đến cảnh giới này hay không thì vần chưa có gì chắc chắn, không chừng là do cơ duyên trùng hợp mà đạt được cũng nên.
Xác suất trùng hợp của cơ duyên rất thấp, nhưng không có nghĩa là không có, bây giờ Hỏa Phượng ờ trên quảng trường đã dựa vào sự trùng hợp của cơ duyên đế đột phá nút thát ngăn cản sự phát triển của chính mình, từ cảnh giới thứ nhất lên cảnh giới thứ hai vô ngã.

Trên thực tế, ngay từ khi đối đầu VỚI kẻ thù đầu tiên ở ngoài bến Thượng Hải là Thanh bang,
Hỏa Phượng đã được cố vũ, hoặc có thế nói là hứng thú bởi khí thế ảm đạm như bóng đêm bỗng nhiên bộc phát mạnh mẽ của Tiêu Chấn Long, khiến một người có cơ thế nữ tính dẻo dai như cỏ ấy lần đầu tiên nhìn thấy cảnh giới thứ hai vô ngã.

Dù chỉ là cảm xúc nhất thời nhưng cũng đủ đế một người cực kỳ có thiên phú như Hỏa Phượng học hỏi, cảm giác nhìn thấu thiên đạo vẫn còn đọng lại trong lòng Hỏa Phượng, chỉ chờ một thời điếm thích hợp để đột phá, khai thác năng lượng tiềm tàng của bản thân lần nữa.
Tuy nhiên, dường như thời cơ này xảy đến rất nhanh, chính vào lúc nửa đêm hôm nay.
Trăng sáng trên bầu trời, dương khí yếu nhất và âm khí mạnh nhất, những lời nói phù phiếm của bốn năm thành viên bang Triều Châu đã khiến Hỏa Phượng vô cùng tức giận, cuối cùng đột phá cảnh giới thứ nhất, tiến vào cảnh giới thứ hai của sát thủ hàng đầu.
Nhìn dáng vẻ Hỏa Phượng tiếp cận đối phương lần này, Tiêu Chấn Long cũng cảm nhận sâu sắc rằng cô ấy rất khác VỚI lúc trước.

Cảm giác tùy ý khi đối mặt với kẻ thù trước đây của Hỏa Phượng không còn nữa, hoặc có thế nói cảm giác đó đã gân như biến mất, thay vào đó là cảm giác ảm đạm khiến kẻ địch sợ hãi.

Nếu như nói lúc trước giây phút Hỏa Phượng đối đầu với kẻ địch sẽ khiến tinh thần của kẻ địch bị phá nát, vậy thì bảy giờ, trước khi tấn công, Hỏa Phượng đã có thể khiến đối phương cảm thấy vô cùng sợ hãi, không thế phản kháng, khiến người khác bỏ cuộc.
Mặc dù kết quả khi đối đầu với kẻ thù là như nhau, nhưng trạng thái lại hoàn toàn khác nhau.

Điều này cũng giống như những gì binh pháp nói, còng thành là hạ sách, công tâm là thượng sách, kết quả là khiến quân địch đầu hàng mà không xảy ra chiến tranh.
Trong vòng chiến đấu, hầu hết trán hai mươi người của bang Triều Châu đấu với Hỏa Phượng đều bắt đầu đổ mồ hôi, sắp không cầm nối vũ khí trong tay vì m’ô hôi liên tục túa ra, thậm chí còn có người bắt đầu run chân.

Anh Thủy đang ở ngoài vòng chiến cũng nhận thấy hiện tượng bất thường này, nhưng bởi vì ở xa vòng chiến, cộng thêm việc có hai mươi người đấu với một mình Hỏa Phượng, vì vậy cảm nhận của anh Thủy kém hơn rất nhiều so với những người trong vòng chiến.
Vòng chiến này giống như một cái lò hấp, người trong lò hấp gần như đã chín, nhưng người bên ngoài lò hấp không thế cảm nhận được hơi nước nóng bỏng bên trong.


Mỗi phút mỗi giây đám người trong vòng chiến trải qua dài như nửa thế kỷ, hai mươi người bẽn trong đổi mặt với khí thế kinh khủng như có thế dời núi lấp biến của Hỏa Phượng, chân không thế nhích nối nửa bước.
Những mà dường như Hỏa Phượng vẫn chưa có ý dừng lại, cô ấy không ngừng nâng cao khí thế và năng lượng của mình, khuôn mặt xinh đẹp đã dần biến dạng do tác động của sức mạnh trong cơ thế, đôi mắt to long lanh như nước không còn ánh sáng trong như hồ, mà được thay thế bằng màu đỏ như máu, tỏa ra ánh sáng đỏ mờ ảo.
Thản hình mảnh mai vổn bắt đầu hơi phồng lên do luồng khí điên cuồng trong cơ thế tích tụ trong cơ bắp, mái tóc dày đung đưa trong gió như xúc tu của san hô dưới biến, tỏa ra ánh sáng màu đỏ sẫm dưới ánh trăng, tất cả đều khiến Hỏa Phượng trông vô cùng kỳ lạ, thật giống cô hồn dã quỷ toàn thân rướm máu giữa đêm.
Không ít anh em của bang Triều Châu do anh Thủy dần đầu vô thức tụ tập lại với nhau, thậm chí có người còn vứt bỏ binh khí, khoanh tay ngồi xốm trên mặt đất, hành động nhút nhát như vậy cũng không thế che giấu được cảm giác sợ hãi trong lòng.

Mặc dù ai cũng biết xung quanh mình có hàng chục, hàng trăm người, nhưng mọi người vần cảm thấy như đang đứng một mình trong một ngôi mộ vô cùng hoang vắng giữa màn đêm, đối mặt với một ác quỷ trên cao ở phía xa, nỗi cô đơn và kinh hoàng dị thường đang tấn công trái tim mong manh của mọi người, hủy hoại ý chí của họ.
Ngay cả người có ý chí mạnh mẽ như anh Thủy cũng sinh ra cảm giác vô lực, gã ta thật sự sợ đám người này, chẳng khác gì ma quỷ đến từ địa ngục, đột nhiên trong đầu anh Thủy sinh ra suy nghĩ muổn rút lui.

Mặc dù anh Thủy vẫn chưa mở miệng nhận thua, nhưng tận đáy lòng gã ta vẫn hy vọng cuộc tranh đấu này sớm kết thúc, cứ coi đêm nay là một cơn ác mộng, sẽ sớm tỉnh lại.
“Anh cả, có phải Hỏa Phượng điên rồi không?” Hoàng Tây ở bên cạnh Tiêu Chấn Long quan tâm hỏi.
Nhìn Hỏa Phượng, vẻ mặt Tiêu Chấn Long trở nên ngưng trọng, anh mới chỉ nghe chú Lục giới thiệu ngắn gọn về trạng thái hiện tại của Hỏa Phượng, còn về phần tinh thần hiện tại của Hỏa Phượng đang ở trạng thái nào, Tiêu Chấn Long cũng không biết.
“Cứ quan sát rồi hẵng nói!” Bất lực, Tiêu Chấn Long chỉ có thế trả lời Hoàng Tây như vậy.

Tiêu Chấn Long biết bây giờ Hỏa Phượng đang giống như một cao thủ võ lảm, luyện công đến giai đoạn quan trọng nhất, không ai có thế quấy rẫy.
“Tất cả các ngươi đều đáng… chết!” Cuối cùng khí thế của Hỏa Phượng cũng được tích tụ xong, lời nói đầy sát ý vừa vang lên, sau đó thấy Hỏa Phượng biến thành hình dáng một viên đạn đang bùng cháy, lao về phía hơn hai mươi người bang Triều Châu.
Đảy thực sự không thế là tốc độ mà con người có thế đạt được.

Hầu hết mọi người đều cảm thấy cái chết xông về phía mình cùng với hình bóng của Hỏa Phượng.

Bọn họ thực sự hy vọng bản thân cũng có thế có được tốc độ này, nhưng bọn họ không có, vì vậy số mệnh đã được sắp đặt của họ chỉ có một,
đó là chết..


Bình luận

Truyện đang đọc