NHÀ LAO CHI VƯƠNG


“Vậy à!” Tiêu Chấn Long nghĩ một chút nói: “Vậy được.” Nói xong Tiêu Chấn Long cởi áo thun mình mặc đưa cho Hương Di Lan, nhìn Hương Di Lan đỏ mặt nhìn mình.

Lúc này, Tiêu Chấn Long mới đế ý đến vấn đề của mình, lúc ra ngoài mình chỉ mặc có cái áo thun, giờ cởi ra rồi, anh chỉ có thế đế trân.

Cơ bắp cường tráng và từng vết sẹo khắp người khiến Tiêu Chấn Long toát lên vẻ đẹp nam tính, nó có sức hút chí mạng đối với các cô gái trẻ trung.

Nhìn Hương Di Lan lúng túng, Tiêu Chấn Long đưa cũng không được mà không đưa cũng không được.

Cuối cùng Hương Di Lan vẫn nhận áo thu, nói một câu ngày mai đến quán lấy rồi quay người chạy về phía quán mì.
Lúc này nam nam nữ nữ đi ngang Tiêu Chấn Long trên con đường bình dân này đều bất giác nhìn anh một cái, nam thì dùng ánh mắt ghen tị, nữ thì dùng ánh mắt khao khát nhìn Tiẽu Chấn Long.

Thời tiết tháng tám không khiến Tiêu Chấn Long cảm thấy lạnh, ngược lại nhìn bóng dáng Hương Di Lan rời đi lại khiến lòng Tiêu Chấn Long dâng lẽn ấm áp.
Thấy Tiêu Chấn Long đứng im ngây người trên đường, cỏ người đàn ông cao lớn bước ra từ đám người, cầm áo vest chầm chậm đi qua choàng lên cho Tiêu Chấn Long.
Tiêu Chấn Long không quay đàu, anh biết chắc chắn là Lý Thế Vinh.

Hai tay Tiêu Chấn Long nắm lấy vest trên người, nói câu “đi thôi” rồi biến mất khỏi đầu đường của Đài Nam với Lý Thế Vinh.
Nửa đêm ngoài ngoại ỏ Đài Nam, ánh trăng như thủy ngân chiếu trên cỏ quán rượu ờ ngoại ô, từng tiếng dế hát vang trong cỏ.


Trong đêm, bốn người im lặng đấy cành lá hai bên che tầm nhìn trong lùm cây ra, một người trong đó chỉ một căn biệt thự trước mặt nói với người khác: “Đại ca, đây chính là địa chỉ bí mặt của Trần Giai Kiệt ở Đài Nam, canh giữ rất chặt chẽ.”
Tiêu Chấn Long dựa vào tình báo của Hoàng Tây và Hoàng Bác thăm dò, đến được địa chỉ bí mật của Trằn Giai Kiệt ở Đài Nam, nói nó bí mật không phải đây là vị trí che khuất nhiều, chỉ là ít người biết.

Tiêu Chấn Long cấn thận quan sát biệt thự như một trang viên nhỏ mà Trần Giai Kiệt đang ở, tường cao hơn đầu người, có thể sợ người khác để ý hoặc ẩn nấp, nên chung quanh đều là bụi cây thấp, ngoài biệt thự thường có nhân viên phụ trách bảo vệ đeo máy liên lạc đi tuần tra, đây chính là tình huống ngoài biệt thự, bên trong biệt thự có thế còn nhiều nhân viên bảo vệ hơn nữa, phòng vệ thật sự rất chặt chẽ.

Tiêu Chấn Long vẫn chú ý đến một góc biệt thự có có lối qua đối
diện biển, lỡ như có biến động, Trần Giai Kiệt hoàn toàn có thể chạy thoát ra biến.
“Quả là thỏ khôn ba lổ, sợ chết thì đừng náo loạn.” Tiêu Chấn Long lạnh lùng hừ một tiếng, nói khẽ.
Lần này ngoại trừ hai anh em Tây Bắc đến cùng Tiêu Chấn Long, còn có Lý Thế Vinh, Hỏa Phượng và Trương Anh Tú.

Tiêu Chấn Long tin mấy người bọn họ đủ đối phó với Trần Giai Kiệt rồi, huống chi tối nay bọn họ chỉ muốn diễn một vở kịch cho Trần Giai Kiệt xem, không phải thật sự muốn mạng gã ấy.
Nói lại thì thật sự muốn mạng của Trần Giai Kiệt, chỉ cần một mình Hỏa Phượng đến, chác chắn có thế hoàn thành vô cùng hoàn mỹ.

Thật sự như Cao Liên Khởi của Thanh bang ở Thượng Hải nói, trên thế giới này Tiêu Chấn Long muốn giết một người thì chẳng ai cản được?
Ai cũng không cản nổi nhưng ai có thể tránh được?
Tiêu Chấn Long phất tay, Lý Thế Vinh, Hỏa Phượng và Trương Anh Tú chia ra đi về ba phía khác nhau của biệt thự để ấn nấp, tất cả mọi người đều mặc đồ đen sát người.


Ngoài Hỏa Phượng, những người khác đều cầm súng lúc có lắp giảm thanh, Hỏa Phượng vẫn không quen dùng súng lục, Tiêu Chấn Long cũng không miễn cưỡng.

Nhiệm vụ chủ yếu của Hỏa Phượng là loại trừ người sót lại, chỉ có hai người Trương Anh Tú và Hoàng Tây mới là người chân chính diễn vở kịch này,
Tiêu Chấn Long chỉ là đạo diễn phía sau mà thôi.
Tiêu Chấn Long hẹn mười phút sau bát đầu vào khu biệt thự.
Tiêu Chấn Long nhìn đồng hồ, mười phút rồi, sau khi ra hiệu
cho Hoàng Bắc tiếp tục ở đây giám sát, Tiêu Chấn Long và Hoàng Tây mặc trang phục gọn gàng nhanh chóng đi đến một góc biệt thự.
Trần Kiệt Giai là đại ca kiệt xuất nhất kể từ khi xã đoàn Tam Liên thành lập đến bảy giờ, ít nhất theo như nhận định của Trần Kiệt Giai thì danh hiệu ấy cũng là danh xứng với thực.
Mặc dù trong giới giang hồ có không ít kẻ chỉ trích gã ấy, nói gã ấy gian xảo dối trá, mất hết tính người, thấy lợi quên nghĩa, nhưng đổi với Trần Kiệt Giai, những lời mắng nhiếc trên giang hồ cũng chỉ là bàn đạp giúp cho bang Tam Liên có thế phát triển thành công đến như vậy trong tay gã ấy.

Giang hồ chính là một chiến trường không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc đã là chân lý không đối từ muôn đời.
Biệt thự hai tầng, Trần Kiệt Giai nhìn người phụ nữ đế hở nửa ngực đang không ngừng cười dâm đãng nằm trong lòng mình: “Chống ta thì chết, dù có là người già, phụ nữ hay trẻ con trói gà không chặt cũng thế.” Trân Kiệt Giai tự nhủ với lòng.

Người phụ nữ trong ngực không ngừng dùng ánh mắt khiêu gợi kích thích dây thần kinh dục vọng của Trần Kiệt Giai, lúc này cơn kích tình cũng đang cuộn trào trong mắt Trân Kiệt Giai, gã ấy cảm nhận được dục vọng nguyên thủy không ngừng gõ cửa trái tim mình.

Cuối cùng, dưới sự trêu đùa của người phụ nữ trong ngực, gã ấy không kiềm chế nổi, chuyển mình, tay phải chạm vào phần ngực đang hở của cô ta, người phụ nữ lập tức phát ra tiếng kêu mềm mại.

Đúng vào lúc cả hai đang mây mưa trên giường, tiếng súng rất nhỏ cùng với những tạp âm dưới tầng truyền đến tai Trần Kiệt Giai, tiếp theo là tiếng bước chân dồn dập đang chạy về phía căn phòng gã ấy hiện ở.

Trần Kiệt Giai đấy cô gái dưới thân ra theo bản năng, sau đó rút một cây súng lục dưới gối, căng thắng nhìn chằm chằm cửa.

Cô gái trên giường vừa thấy Trần Kiệt Giai lôi súng ra đã hét ằm lên, lúc này Trần Kiệt Giai tức giận thở gấp quát: “Mẹ kiếp, ngậm miệng cho ông.” Vừa nói gã ấy vừa tát cho cô gái một cái, bàn tay cường tráng vả thẳng
vào bên má phải của cô gái khiến cô ta ngất đi.
Những tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, ngoài cửa có tiếng người nói: “Đại ca, em đây.”
Trần Kiệt Giai cấp tốc xuống giường, mở cửa ra, thấy tẽn đàn em với cánh tay trái đã bị thương vội hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Có mấy kẻ cầm súng xông vào, hình như là sát thủ.

Chúng ra tay tàn độc lắm, các anh em bên ngoài đã chết hết rồi.” Tên đàn em kia đáp lời.
Vừa nghe đến đây, sau lưng Trằn Kiệt Giai đã ướt đảm mồ hôi lạnh, gã ấy nói tiếp: “Đã gọi điện cho người trong bang chưa?”
“Gọi rồi, nhưng ít nhất cũng phải tầm mười phút mới chạy được đến đây.

Đại ca, làm sao bảy giờ?” Đàn em ốm cánh tay đầy máu hỏi.
“Làm sao? Làm sao? Mẹ nó, không thấy tao đang nghĩ à?” Trần Kiệt Giai cả người trằn truồng đi đi lại lại, đột nhiên mắt gã ấy lóe lên, một kế sách nảy ra trong đầu.

Gã ấy nói với tên đàn em: “Mày cởi quần áo ra đi, bện ga trải giường thành một sợi dây, leo xuống từ cửa số.”
Tên đàn em ngây ra, không hiểu Trằn Kiệt Giai định làm gì.
“Còn ngây ra đó làm gì nữa, nhanh lên!” Trần Kiệt Giai quát.


“Hả! Vâng thưa đại ca.” Tên đàn em vội vàng lao đến bên
giường, kéo tấm ga trải giường trắng xuống, nhìn thấy người đẹp đã hôn mê nằm trên giường, cậu ta lập tức ngấn ra.

Cậu ta biết phụ nữ của đạl ca đều là cực phẩm trong sổ những cực phấm, bình thường các anh em cũng chỉ có thế ngó từ xa nhưng hôm nay thì khác, đập vào mắt cậu ta là một người đẹp thướt tha trần trụi, sống động, tên đàn em không nhịn được nuốt nước miếng.
“Đã là lúc nào rồi còn nhìn nữa.

Nếu hôm nay vượt qua được ải này thì con đàn bà kia sẽ là của mày.” Trần Kiệt Giai thật sự có cảm giác chỉ hận rèn sắt không thành thép.
“Vâng, vảng thưa đại ca.” Tên đàn em nghe tiếng quát của Trần Kiệt Giai mới tỉnh táo trở lại, lập tức cầm ga trải giường lên bện thành một sợi dây, buộc vào cây trụ bên cạnh cửa sổ.
“Giờ mày trèo xuống dưới theo sợi dây, chạy đến chổ cano bên ngoài từ cửa sau.” Trân Kiệt Giai ra lệnh.
“Vâng vâng.” Tên đàn em bắt đầu trèo xuống dưới theo sợi dây trong cơn hoảng loạn, leo được một nửa cậu ta mới nhận ra Trần Kiệt Giai đang muốn lấy cậu ta ra làm kẻ chết thay! Tên đàn em nối điên, thầm chửi rủa mười tám đời tố tông nhà Trần Kiệt Giai trong lòng.

Nhưng giờ cậu ta không quay lại được nữa, mấy tên sát thủ kia sắp đuối giết đến phòng rồi, xem ra chỉ có một con đường duy nhất thôi.

Sau khi hai chân tên đàn em chạm đất, cậu ta vội vã chạy ra hướng cửa sau biệt thự.
Trần Kiệt Giai trông thấy tên đàn em đã thuận lợi leo xuống từ cửa số, lập tức mở tủ quần áo bên cạnh ra trốn vào trong.

Đây là cách tốt nhất mà Trần Kiệt Giai có thế nghĩ ra, mặc dù có phần nguy hiểm nhưng ít ra vần đỡ hơn phải chạy ra ngoài làm bia ngắm cho sát thủ, chỉ cần kiên trì khoảng năm mười phút,
đợi viện binh đến là được..


Bình luận

Truyện đang đọc