NHÀ LAO CHI VƯƠNG


Lúc này có vẻ như tên tay sai đã nhận ra người trẻ tuối trước mặt là Tiêu Thiên Long, chính là người đã đạp cậu cả của bang Hoa Thanh lộn mèo trên đất.

Càng nghĩ càng thấy đúng, càng nhìn càng thấy giống, sắc mặt tay sai dần tái xanh.

Cậu cả của bọn họ vừa mới từ Mỹ trở về nên không biết thủ đoạn độc ác của Tiêu Chấn Long, dù có nghe qua cũng chưa từng thấy tận mắt, huống chi bang Hoa Thanh của phố người Hoa nối
tiếng ở nước Mỹ đến như vậy, cho nên cậu cả của bang Hoa Thanh hoàn toàn chẳng xem Tiêu Chấn Long ra gì.

Nhưng đôi với những tẽn côn đồ xen lẳn vào giới hằc đạo Đài Loan như bọn họ mà nói, cái tên Tiêu Chấn Long ở hác đạo có thế so với tống thống Đài Loan.

Cũng bởi vì sợ Tiêu Chấn Long của tập đoàn Nam Thiên trả thù cho nên đám đàn em của bang Hoa Thanh mới lén lén lút lút đến gây rối công ty Nam Thiên, dẫu sao thì bang Hoa Thanh ở Đài Loan cũng chỉ là một chi nhánh mà thôi.
Nhìn dáng vẻ của tên tay sai nhỏ, Tiêu Chấn Long vỗ đầu cậu ta, nói: “Nhóc con, rất đáng yêu!” Nói xong thì đứng dậy đi về phía chiếc xe! Cuối cùng cũng có thế về nhà rồi!
“Anh Long, còn cậu nhóc đó thì sao?” Lưu Hoàng Tảy chỉ vào tên tay sai nhỏ, khi cậu ta nhìn thấy Lưu Hoàng Tây chỉ tay về phía mình thì bị dọa sợ đến nỗi tim vọt đến cổ họng.

Cậu ta biết mạng sống của mình phụ thuộc vào một câu nói của Tiêu Chấn Long, anh nhìn tay sai nhỏ một chút, sau đó nói: “Tôi thích người ngoan ngoãn, thả cậu ta đi.”
Nghe được lời Tiêu Chấn Long nói, tên tay sai thở một hơi thật dài, nhìn bốn chiếc xe chở hàng đi xa, cậu ta biết mạng mình vừa được nhặt về từ quỷ môn quan.


Tuy nhiên, khi nhìn những xác chết đầy rẫy trẽn đất rồi nghĩ lại, cậu ta không biết lần này phải giải thích thế nào với cậu cả.

Thường nghe nói người trẻ tuổi thì thông minh linh hoạt, tay sai nhỏ nhặt một con dao găm bên cạnh lên, rạch một đường lên ngực mình, khi lưỡi dao rời khỏi da thịt, một dòng máu tươi bắt đầu trào ra.

Tên tay sai lập tức kêu rên thảm thiết, vội vàng xé một mảnh vải từ quần áo ra đế băng bó vết thương, sau đó mượn ánh trăng sáng mà chạy như bay về phía thành phố Cao Hùng.
Trong bóng đêm, có hai người xốc cỏ lên, nhìn theo hướng tay sai nhỏ chạy đi, thầm nói: “Cậu nhóc này còn biết dùng khố
nhục kế, thông minh thật đó.” Nhìn theo bóng lưng mờ mờ ảo ảo của cậu ta, cả hai bay ra khỏi bụi cỏ, chạy theo hướng của tên tay sai…
Đêm, Cao Hùng, tòa nhà làm việc công ty logistics Nam Thiên chi nhánh Cao Hùng.
“Đại ca, anh thấy nước đi này có ốn không? Ngộ nhỡ thằng nhóc kia chạy mất thì sao?” Lưu Hoàng Tây ngồi ngay ngắn trên sô pha nhìn qua Tiêu Chấn Long ngồi sau bàn làm việc hỏi.
Đôi mày rậm của Tiêu Chấn Long hơi nhếch lên nhìn Lưu Hoàng Tây, cười đáp: “Anh đoán hai người họ chắc chắn sẽ tìm ra, nếu không như đúng thời gian thì giờ họ đã về lâu rồi.”
Nghe Tiêu Chấn Long nói vậy, Lưu Hoàng Tây nhìn đồng hồ, lấm bấm: “Cũng đúng nhỉ! Nhưng mà đã lảu thế rồi sao hai người họ còn chưa quay lại? Không phải là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi đó chứ.”
Tiêu Chấn Long trừng mắt nhìn Lưu Hoàng Tây, tức giận nói: “Nói liên thuyên!”
Trên đời này có một vài chuyện, tốt đâu không thấy chỉ thấy xấu.
Một lúc sau, cửa phòng làm việc của Tiêu Chấn Long bị đập cái “ram”, cả Tiêu Chấn Long và Lưu Hoàng Tây đều bật dậy khỏi ghế sô pha theo phản xạ, căng thẳng nhìn cửa phòng làm việc.

Nhất định đã có chuyện xảy ra rồi, nếu khồng sẽ chẳng có kẻ nào cả gan mở toang cửa phòng làm việc của Tiêu Chấn Long mạnh bạo như thế.
“Đại ca, xảy ra chuyện rồi!” Chỉ thấy lão Băng cùng cả đám người vội vàng chạy vào từ cửa phòng làm việc.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Tiêu Chấn Long hỏi.
“Đại ca, anh xem đi!” Lão Băng chỉ tay ra cửa phòng làm việc, hai tên thiết vệ đang đỡ hai người từ từ bước vào.

Tiêu Chấn Long vừa nhìn đã thấy đó chính là hai tên thiết vệ khác được anh phái ra ngoài theo dõi tên tay sai của bang Hoa Thanh nọ hòng tìm ra nơi ẩn náu của bọn chúng tại thành phổ Cao Hùng.

Thoạt nhìn hai tên thiết vệ kia vẻ như đã trải qua một trận chiến vô cùng khốc liệt, khắp người có hơn mười vết dao kéo dài mà chỗ nào chỗ nấy đều đang chảy máu ròng ròng, mấy vết thương nhẹ khác thì đếm không xuế.

Một trong hai đã rơi vào trạng thái hôn mê do vết thương quá nặng, một người khác thì không bị thương đến mức nghiêm trọng thế nhưng nhìn qua cũng thấy mệt mỏi vô cùng.
Tiêu Chấn Long thầm nghĩ có lẽ chỉ có thể trạng của đội viên vệ đội Nam Thiên mới có thế chịu được những đòn đánh nghiêm trọng như vậy, đối lại là người khác có khỉ đã sớm bỏ mạng giữa đường rồi.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tiêu Chấn Long cau mày nhìn hai tên thiết vệ đã bị thương, đồng thời sai Lưu Hoàng Tây nhanh đi lấy thuốc và bông băng đến băng bó vết thương cho hai người kia trước.
Tên thiết vệ với tình trạng thương tích không quá nghiêm trọng gắng sức ngồi dậy, nói đứt quãng: “Hai anh em bọn em đi theo tên kia đến trước một tòa cao ốc, thấy hắn vào trong rồi không trở ra nữa.


Bọn em định nghe ngóng chút thông tin nên mới lẻn vào trong tòa nhà.

Nào ngờ lại bị chúng phát hiện, mặc dù bọn chúng có hơn mười tên nhưng hai bọn em vẫn cản lại được, vốn lúc đó đã muốn gạt chúng ra chạy về trước rồi, nhưng đương khi ấy lại đột nhiên xuất hiện một kẻ…” Nói đến đây, chút sợ hãi thoáng hiện trong mắt thiết vệ, rõ ràng người đó đã đế lại cho cậu ta ấn tượng vô cùng sâu sắc: “Kẻ đó mặc
một thân đen xì, không tài nào nhìn ra được gã ta trông ra sao, một mình gã ta với một con dao qua vài đòn đánh đã khiến hai người bọn em tan tác, thương tích đầy mình.”
Nói đến đoạn đó, tên thiết vệ nọ lại thở dốc vài tiếng rồi tiếp tục: “Hai đứa bọn em vất vả lắm mới kiếm được đường thoát chạy về đây.”
“Cậu bảo rằng những vết thương do dao trên người các cậu đều do gã ta gây ra à?” Lão Băng hỏi.
Lão Băng hiếu rõ thực lực đám đàn em của mình, hai đánh một đã không trên cơ được chút nào lại còn bị thương đến mức như vậy, trong bang Hoa Thanh thực sự có vị cao thủ nào như thế sao? Lão Băng không tin, Tiêu Chấn Long cũng khỏng, Tiêu Chấn Long rất tin tưởng thực lực của các đội viên vệ đội Nam Thiên, bọn họ chắc chắn chẳng kém gì bảo vệ Trung Nam Hải tại Đại Lục.

Thế nhưng nếu trong bang Hoa Thanh thực sự tồn tại một cao thủ như vậy, vậy liệu đó có phải một mối nguy hiếm tiềm tàng đổi với anh hay khồng đảy?
Tên thiết vệ kia gật đầu đầy ngượng nghịu.
“Có thể về đây là tốt rồi!” Lưu Hoàng Tây nói chen vào.
“Chưa chắc đã là chuyện tốt!” Tiêu Chấn Long lắc đằu nói, lúc này đám mây đen dần dần phủ xuống trong lòng Tiẽu Chấn Long.

Nếu người kia có thế xuống tay khiến thiết vệ bị thương nghiêm trọng như thế thì hẳn phải có võ công cao cường, thế nhưng bang Hoa Thanh lại dễ dàng thả cho hai người đang bị trọng thương chạy về như vậy… Một dự cảm không tốt cứ quanh quần trong đầu anh.
Tiêu Chấn Long nói vậy nhất thời khiến mọi người sững sờ
trong giây lát, chỉ thấy anh chậm rãi đi đến trước cửa số phòng làm việc, mở cửa chớp, cẩn thận nhìn ra ngoài.
Nhìn một lúc, Tiêu Chấn Long cười khấy lầc đầu, bất lực nói: “Hoàng Tây, giờ trừ những thiết vệ này ra, cậu có thế điều động được bao nhiêu anh em của Long Hố đường?”
“Điều động Long Hố đường? Xảy ra chuyện gì sao đại ca?” Nói rồi Hoàng Tây nhanh chân bước đến trước cửa số, cùng lúc đó đội trưởng vệ đội Nam Thiên, lão Băng cũng theo sau.


Nhìn liếc qua Hoàng Tây đã hít ngược vào một ngụm khí lạnh, dưới tầng cỏ không dưới ba trăm người cầm đủ loại vũ khí thắng hàng ngay lối đứng ở ngoài.
Trong nháy mắt cả lão Băng và Lưu Hoàng Tây đều hiếu ra đường về của hai tên thiết vệ cũng đã bị bang Hoa Thanh theo dõi.

Nếu bạn có thể theo dõi người khác thì dĩ nhiên người khác cũng có thế theo dõi bạn, chuyện này đâu có lạ lùng gì.

Chỉ là không ngờ lá gan của bang Hoa Thanh lại lớn đến vậy, dựa vào địa vị thế lực của tập đoàn Nam Thiên hiện tại cũng đủ sức để làm chủ cả khu vực phía nam Đài Loan, dĩ nhiên cũng bao gồm cả thành phố Cao Hùng.

Bang Hoa Thanh cũng không dám nám chắc mười phần nên không dám động vào Tiêu Chấn Long, nếu sơ suất đế Tiêu Chấn Long chạy mất thì bang Hoa Thanh sẽ phải đối mặt với họa diệt bang.

Có thế các bang phía tại Đài Bắc không biết tính cách đuối cùng giết tận của Tiêu Chấn Long, nhưng bang Hoa Thanh ở miền nam Đài Loan lại hiếu rất rõ điếm này.
Vậy nên tối nay, bang Hoa Thanh dám vây đánh Tiêu Chấn Long ở Cao Hùng cũng là tuân theo câu nói của người xưa “đánh rắn phải đánh dập đầu”.

Đã xử lí được Tiêu Chấn Long thì tiêu diệt tập đoàn Nam Thiên cũng chỉ là chuyện trong một sớm một chiều.
Tuy nhiên tối nay bang Hoa Thanh cũng đã cược một ván rất lớn, cược bằng tính mạng của cả bang.
“Đội trưởng, đều là lỗi của chúng tôi!” Thiết vệ bị thương nói với lão Băng..


Bình luận

Truyện đang đọc