NHẶT ĐƯỢC CÔ DÂU NHỎ


Mùa xuân cuối cùng cũng đã đến rồi, vạn vật bắt đầu hồi sinh. Gió xuân dịu dàng lướt nhẹ qua trên mặt mỗi người, trong tim cũng thấy ấm áp.
Tuy nhiên giữa tiết trời mùa xuân thế này trong khi các em bé tay nắm tay đi chơi xuân, các đôi bạn trẻ yêu nhau dung dăng dung dẻ tung tăng đi chơi trong tiết thanh minh, thì Úy Trì Hi lại chỉ có thể nhăn mặt nhíu mày ở trong Xích Long bảo. Giờ phút này, cô đang nhẫn nhịn chịu đựng ‘Chương trình huấn luyện thục nữ’ của cô gia sư Hạ do Úy Trì Thác Dã đã mời về để dạy cô.
“Úy Trì Hi, ưỡn ngực ra, hóp bụng lại, vểnh mông! Giữ nguyên sách trên đỉnh đầu thật tốt cho tôi!”
“Úy Trì Hi, thẳng lưng lên cho tôi! Đứng thẳng chân cho tôi!”
“Úy Trì Hi, em làm cái quái gì vậy, cười, muốn cười cũng không được hở răng có hiểu hay không!”

“Úy Trì Hi, không được lười biếng…”

Từng câu nghiêm khắc, từng lời khiển trách khắc nghiệt, đang giày vò lấy lỗ tai nhỏ bé đáng thương của Úy Trì Hi.
Trước mắt là người phụ nữ tóc tỉa ngắn, trang điểm tinh tế, mặc một chiếc váy màu đen, tuổi chừng ba mươi lăm, chính là gia sư Hạ của Úy Trì Hi.
Tay cô ấy đang cầm cây thước kẻ thật dài, nhẹ vỗ lên bụng Úy Trì Hi: “Hóp bụng! Hóp bụng! Đã nói bao nhiêu lần rồi.”
Úy Trì Hi thở nhẹ một hơi, cái miệng nhỏ nhắn mím lại nói: “Cô giáo Hạ, em đã đứng suốt một giờ rồi, mệt mỏi quá.”
“Như vậy không phải rất giống những kẻ kém cỏi sao? Chỉ có vậy mà đã nói mệt mỏi à?” Cô giáo Hạ nhướng mày nói, “Bây giờ còn bé, một chút phong thái lễ tiết cũng không thèm chú ý đến, động một chút là lại khòm lưng xuống. Nghe thím Lâm nói em đã mười sáu tuổi rồi, còn không nhân lúc này để mà uốn nắn, tương lai về sau có thể sẽ rất xấu xí.”
Dù có xấu xí thì xem ra cũng đẹp hơn mụ phù thủy như bà, Úy Trì Hi rủa thầm một câu. “Em thật sự rất mệt mỏi. Quyển sách này quá nặng em sắp giữ không được nữa rồi.”
Cô đẩy quyển từ điển dầy cộm trên đầu xuống, ước chừng cái thứ đồ chơi này nếu không được sáu cân thì cũng đến ba cân. Mụ phù thủy này cũng thật là độc ác, xem cô là người cổ đại để huấn luyện sao? Cô không chịu đâu. (1 cân = 1/2kg)
“Em cho rằng để trở thành một tiểu thư khuê các là chuyện đơn giản hả?” Cô giáo Hạ lạnh giọng nói. Cô đã dạy cho không ít thiên kim tiểu thư, nhưng không có một người nào giống như cô bé trước mắt, không chịu phục tùng đến như vậy.

“Cô đã từng nói với papa là sẽ không dùng các biện pháp áp bức và hành vi bạo lực, bây giờ đây cô lại đang cố bức ép em!” Úy Trì Hi nhịn đau, khổ sở kêu lên.
“Đúng là tôi từng có hứa với ba của em, nhưng tôi không có hứa với em. Tôi cũng không ngờ là em lại khó bảo đến như vậy. Nếu không phải vì không muốn tự phá hỏng danh tiếng của mình, tôi cũng không cần phải ở đây nhọc công với em.” Cô giáo Hạ bình tĩnh nói, “Úy Trì Hi, để trở thành một thục nữ, việc đầu tiên là phải học được tính nhẫn nại, vì vậy tính tình cũng không nên nóng nảy như vậy. Phải thật dịu dàng, hiểu không?”
Oa oa oa, quan trọng là cô hoàn toàn không muốn trở thành một thục nữ! Nếu như không phải vì Thác Dã, cô đã sớm đuổi bà cô già chết tiệt này đi từ lâu rồi.
Úy Trì Hi đành phải bỉu môi miễn cưỡng nâng thẳng eo lưng lên. Do Thác Dã hi vọng cô sẽ trở thành một thục nữ, đã vậy cô đành phải giả bộ để cho anh xem!
Đúng lúc này, ngoài cửa một giọng nói trầm ổn vang lên: “Khóa học của hai người tiến triển được đến đâu rồi?”
“Ngài Úy Trì, ngài đến rồi.” Cô giáo Hạ quay người lại, khuôn mặt dì ghẻ ngay lập tức được đổi thành khuôn mặt tươi như hoa (~!~).
Úy Trì Hi hừ lạnh một tiếng, chuyện này trước giờ vẫn vậy, cũng không thể trách. Nói đến lực sát thương của Thác Dã đối với phụ nữ thì từ nhỏ cô đã biết, mà cô giáo này cũng không phải là một bà cô già.
Úy Trì Thác Dã gật đầu, nhìn quyển sách dày cộm trên đỉnh đầu Úy Trì Hi, nâng thẳng eo lưng, vẻ mặt biểu lộ sự uất ức, khóe miệng của anh cong lên một vòng cung xinh đẹp: “Xem ra cô gái hoang dã của tôi đã nếm không ít khổ sở.”

“Hừ!” Úy Trì Hi liếc xéo cô giáo Hạ.
“Úy Trì, ngài yên tâm đi. Úy Trì tiểu thư thiên tư thông minh, tôi tin rằng sau một thời gian cô ấy sẽ là một kỳ quang của giới thượng lưu.” Cô giáo Hạ ‘hiền lành’ nói, Úy Trì Hi nghe vậy khắp người nổi đầy da gà.
“Ừ, tôi cũng không đòi hỏi gì nhiều ở con bé, chỉ cần nó biết giữ lễ nghĩa gia giáo, giữ mình trong sạch là được rồi.” Úy Trì Thác Dã nhìn thoáng qua Úy Trì Hi, ý tứ hàm xúc nói. Anh cũng không quên cái cô gái hoang dã này đã làm được những ‘chuyện tốt’ gì.
“Đúng vậy, ngài Úy Trì. Tôi sẽ tăng thêm tính kỷ luật vào phương pháp huấn luyện này.” Cô giáo Hạ tươi cười nói.
Úy Trì Hi âm thầm cố nén cảm giác thương tâm, thì ra trong lòng Thác Dã, cô là người không biết xấu hổ, không biết yêu bản thân. Trong lòng cô đầy oan khuất nhưng làm sao có thể biện minh đây?


Bình luận

Truyện đang đọc