NHẶT ĐƯỢC CÔ DÂU NHỎ


“Á, cái đó có thể là do Thím Lâm vô tình đánh rơi.” Cô cười gượng xấu hổ, trong lòng thầm lẩm bẩm, xin lỗi Thím Lâm.
“Úy Trì Hi!” Úy Trì Thác Dã nắm chặt các khớp tay kêu lên răng rắc. Chú thím Lâm cũng đã lớn tuổi rồi, cần gì bà ấy phải làm cái việc phí công vô ích này chứ.
“À, thời tiết đêm nay thật đẹp, nha?” Cô chỉ vào màn trời đêm tối đen bên ngoài cửa sổ, thuận miệng nói.
“Con tiếp tục đánh trống lãng một lần nữa, thử xem!” Chân mày anh nhíu chặt lại.
“Ha ha, không có ạ, chuyện kể rằng có một du khách người Malaysia đi du lịch đến Thailand, gọi một con tôm hùm cho bữa ăn tối, sau khi ăn xong liền hỏi người bồi bàn ‘Các anh sẽ xử lý vỏ con tôm này như thế nào?’. Người bồi bàn nói ‘Không làm gì cả, chỉ vất nó đi thôi’ …” Cô tíu ta tíu tít, anh hỏi một đường cô trả lời một nẻo không ăn nhập gì với nhau.

“Úy —— Trì —— Hi!” Anh quát lên, “Con giải thích rõ ràng chuyện này cho ta, đây là cái gì? !”
“Á, thế này không phải là đang giải thích hay sao…” Cô đột nhiên bị dọa cho hoảng sợ, đầu lưỡi giống như bị xoắn lại, trong đầu cố nhớ cho ra câu chuyện về chiếc bao cao su đã từng được nghe qua, “Sau đó ông khách Malaysia kia liền nói ‘Vất đi thì quá lãng phí, ở đất nước chúng tôi, vỏ tôm sẽ được đưa vào nhà máy làm tiếp thành bánh tôm’. Một lát sau, ông khách Malaysia gọi thêm một đ ĩa cam để tráng miệng, sau khi ăn xong lại hỏi người bồi bàn ‘Thế các anh sẽ làm gì với vỏ cam?’ Người bồi bàn trả lời ‘Không làm gì cả, chỉ việc ném nó vào sọt rác thôi’…”
“Con ngứa da rồi có phải hay không!” Anh ném thẳng chiếc bao cao su lên trên người cô, không thể chịu nổi cái kiểu vờ vịt của cô nữa rồi.
“Á, cẩn thận huyết áp, coi chừng tăng huyết áp nha.” Cô cười ngây ngô, bắt được chiếc bao cao su anh ném tới, “Người ta đang giải thích cho người biết, đây là cái gì đấy thôi. Sau đó ông khách Malaysia kia lại nói ‘Ở Malaysia chúng tôi, vỏ cam được đưa vào nhà máy để làm thành mứt hoa quả’. Tiếp theo, vị khách Malaysia đó lại gọi lên một ít kẹo chewing gum…”
“Úy Trì Hi! Không cần thử thách lòng kiên nhẫn của ta!” Trên trán anh gân xanh đã nổi lên, không đợi cô nói xong, liền túm chặt lấy cổ áo của cô.
“A…” Cô kêu lên một tiếng, “Cũng sắp nói đến phần trọng điểm rồi! Sau khi người khách Malaysia kia ăn xong kẹo chewing gum, rồi nhả bã kẹo ra đĩa, lại hỏi tiếp ‘Vậy các anh sẽ xử lý thế nào với bã kẹo chewing gum vậy?’, người bồi bàn trả lời ‘Chúng tôi cũng sẽ vất nó thôi!’. Ông khách Malaysia nói ‘Ở Malaysia, chúng tôi sẽ đem bã kẹo chewing gum đưa vào nhà máy, làm thành bao cao su, sau đó xuất qua Thailand các anh.’ …”

“Hết chưa?!” Anh túm lấy cổ áo cô nhấc bổng lên, giống như xách một chú gà con. “Vẫn còn một câu cuối cùng nữa, cuối cùng ông khách Malaysia kia cũng gọi thanh toán, lúc người bồi bàn cầm hóa đơn tới liền hỏi ‘Vậy người Malaysia các anh xử lý thế nào với bao cao su đã dùng rồi?’ Ông khách Malaysia trả lời ‘Không làm gì cả, chỉ vứt nó đi thôi!’ Người bồi bàn liếc mắt một cái nhìn ông khách Malaysia, kiêu ngạo nói ‘Ở Thailand chúng tôi bao cao su dùng rồi sẽ được tống vào nhà máy, sản xuất ra kẹo chewing gum rồi xuất khẩu sang Malaysia’. Anh ta vừa nói xong, ông khách Malaysia mặt mày lập tức xanh mét, oa ha ha ha…” Úy Trì Hi chợt cười phá lên. Cô cười đến mức nước mắt cũng đã chảy vòng quanh.
Có thể người nào đó mặt mày cũng đã xanh mét. Chuyện cô kể một chút cũng không buồn cười. Rõ ràng, đây chỉ là hành vi viện cớ tìm cách đánh trống lãng của cô mà thôi. Cô cho rằng anh chỉ làm ra vẻ hù dọa suông thôi sao?!
“Đây là lời giải thích của con? Không phải con muốn nói với ta là con dự định xem nó như là kẹo chewing gum chứ hả!” Anh đen mặt, một tay nhấc cô đến bên giường.
“Người, người muốn làm gì vậy?! Người ta chỉ là tò mò chút thôi mà, người lại không có chỉ cho người ta cách sử dụng.” Cô bĩu môi ấm ức, có chút không dám nhìn vào khuôn mặt đầy vẻ phẫn nộ của anh. Anh muốn làm gì chứ…
Úy Trì Thác Dã ngồi bên mép giường, một tay ôm lấy cô kéo qua, đặt cô nằm úp sấp trên đùi của anh: “Bây giờ ta sẽ dạy cho con, thứ này không phải là thứ con có thể sử dụng!”
Dứt lời, vỗ xuống bành bạch vài tiếng.

“A ——” Úy Trì Hi thét lên như tiếng heo bị chọc tiết đột ngột vang vọng khắp Xích Long Bảo, khiến cho cả phòng như bị rung lên.
Ở dưới lầu Chú Lâm sau khi nghe thấy, vội vàng hỏi Thím Lâm: “Bà nó à, có phải cô chủ nhỏ đang kêu phải không vậy, sao quái lạ thảm thiết quá, hay là để tôi lên đó xem thử một chút coi sao.”
“Ông đừng có nhiều chuyện, cậu chủ ở trên lầu, xem chừng lúc này đang dạy bảo con gái đó, chúng ta cũng đừng cản trở hai cha con người ta ‘giao lưu’.” Thím Lâm một mực giữ chặt chú Lâm đang muốn đi lên lầu, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết này của cô chủ nhỏ, đủ thấy cơn tức giận của cậu chủ cũng không phải nhỏ. Bọn họ chỉ là người làm, cũng không tiện để can thiệp vào.
“Ô ô ô… Người, sao người có thể đánh người ta!” Úy Trì Hi như cô vợ nhỏ co rúm la oai oái, cái mông bị đánh đau điếng khiến cho cô phải nghiến răng nghiến lợi, khóc không thành tiếng.
“Cũng vì ta quá nuông chìu con, nên mới khiến cho con coi trời bằng vung thế này!” Anh đánh xuống một cái, bàn tay lại vừa vặn vỗ lên cái mông nhỏ nhắn của cô, “Lại còn dám tàng trữ bao cao su nữa cơ đấy! Đợi tới khi con đem giấu tên đàn ông nào trong phòng, thì con cũng xong đời luôn!”
“Người ta nào có giấu tên đàn ông nào chứ!” Ô ô ô, Người lớn thật là bất công mà. Người đàn ông đầu tiên của cô không phải là anh sao? !
“Thật không biết mỗi ngày con ăn chơi lêu lỏng cùng với loại bạn bè thế nào, hết lén chạy tới Thailand chơi, rồi bị cướp, bị lạc đường, nếu như không gặp được ta, cái mạng nhỏ này của con không chừng đã bị đảo Phuket nuốt luôn mất rồi! Bây giờ còn dám bắt chước về muộn, còn dám giấu bao cao su trong phòng!” Anh càng nói càng đau đầu, càng vỗ xuống mông cô, vô tình lực càng lúc càng mạnh, “Shit! Con mới có tí tuổi đầu, sao lại có thể hư hỏng đến mức này hả!”

“Ô oa oa oa…” Úy Trì Hi khóc càng lúc càng dữ. Cô cuối cùng đã biết Đậu Nga tại sao mà chết, đơn giản là vì oan mà chết nha. Cô so với Đậu Nga còn oan hơn a!
(Nỗi oan của nàng Đậu Nga/Quan Hán Khanh)
Vở Tạp Kịch “Nỗi oan của nàng Đậu Nga” kể về câu chuyện bi thảm của nàng Đậu Nga, một cô gái trẻ. Lúc Đậu Nga còn nhỏ, mẹ Đậu Nga chết, vì cảnh nhà nghèo khó, cha nàng bán nàng cho gia đình bà Thái làm con dâu nuôi từ bé. Sau đó, chồng nàng Đậu Nga ốm chết, nàng và bà Thái sống dựa vào nhau, nhưng nàng bị thằng vô lại quấy rầy, và vu cáo hãm hại nàng bỏ thuốc độc giết người. Quan lại xử án nhận hối lộ, bức cung nàng một cách độc ác, Đậu Nga trước sau không chịu khuất phục. Quan xử án biết Đậu Nga rất hiếu thảo, bèn tra tấn bà Thái trước mặt nàng, Đậu Nga hiếu thảo hiền lành sợ bà Thái không chịu nổi tra tấn, đành phải oan ức nhận tội, rút cuộc nàng bị xử tội tử hình.
Nhưng, cho đến khi chết, Đậu Nga vẫn kiên cường bất khuất, ở pháp trường nàng lên án một cách căm phẫn “Trời” và “Đất” đại diện cho giai cấp thống trị. Nàng kêu gào: “Đất ơi, ông không phân biệt được người tốt và người xấu, làm sao làm Đất được! Trời ơi, ông xử sai, lẫn lộn người tốt với kẻ xấu, làm sao làm Trời được!” Trước khi chết, Đậu Nga thề rằng, trời sẽ mưa tuyết, che phủ cho xác của nàng, địa phương sẽ gặp hạn hán 3 năm liền. Lúc đó là tháng 6, trời mùa hè nóng nực, sau khi Đậu Nga bị giết, trong chốc lát trời đất mù mịt, tuyết bay đầy trời; sau đó địa phương gặp hạn hán 3 năm liền.
Ông trời ơi thật là oan uổng mà! Cô chẳng qua chỉ là không xin phép anh ta, đã chạy tới Thailand chơi, rồi trùng hợp thế nào gặp ngay lúc anh ta bị thương ở đó, ô ô ô. Rõ ràng là cô đã cứu anh ta mà. Nhờ vậy mà mạng của anh ta mới không có bị đảo Phuket giữ lại. Vậy sao bây giờ lại bị đổi ngược ra thành cô thế này chứ?
Thật quá oan uổng mà! May mắn là anh ta không biết ở đêm vũ hội từ thiện kia, cô cũng đã lẻn vào. Nếu không thì chết chắc rồi! Ô ô ô, lúc này cô có bị đánh đến vỡ răng cũng chỉ dám nuốt xuống bụng, thật là thê thảm mà…


Bình luận

Truyện đang đọc