NHẶT ĐƯỢC CÔ DÂU NHỎ


“A!”
Úy Trì Thác Dã nhíu mày thở nhẹ. Giằng xuống cảm giác choáng váng, nơi nào đó trong cơ thể đau đớn khiến cho anh buộc mình phải mở mắt ra. Chết tiệt! Anh không phải bị hoa mắt chứ? Sao lại là Úy Trì Hi!
Shit! Con bé này sao lại có thể thản nhiên nắm chặt lấy hạ thể của anh!

“Con muốn làm cho ta bị tuyệt tự hả? Úy Trì Hi!” Úy Trì Thác Dã gằn từng tiếng qua kẽ răng, mặc dù đến thở cũng không xong, nhưng anh vẫn phát ra được khí thế lạnh thấu xương xưa nay của mình.
“Thác Dã ——” Úy Trì Hi hoảng hốt kêu lên, giờ phút này mới ý thức được thì ra lúc này mình đã liều mạng tóm chặt lấy phần nam tính của anh!
Oh My God! Cô nhanh chóng buông tay: “Xin lỗi, xin lỗi, người ta không biết.” Chẳng quan tâm đ ến vẻ mặt đang đỏ rần lên, cô run rẩy toàn thân quỳ thụp xuống sát bên anh, vuốt khẽ mặt Úy Trì Thác Dã. Lần này, cô đã có thể khẳng định được mình không hề nhìn lầm, thật sự là anh!
Sao anh lại nằm ở đây. Chúa ơi, anh còn bị thương, trên vai có một vệt máu đỏ tươi, thấm dần ra loang đỏ chiếc áo vest trắng của anh, nhìn thấy mà đau lòng!
“Vì sao người lại bị thương!” Cô chợt nhận ra vừa rồi mới thấy mấy người đàn ông mặc đồ đen có mang theo súng, “Bọn chúng không phải muốn giết người chứ “
Úy Trì Hi lầu bầu đứng lên: “Người chắc chắn sẽ không có việc gì đâu!”
Nhìn Thác Dã cả người đầy máu, cô không nén được, nước mắt xối xả tuôn trào. Gấp gáp gắng sức xé rách quần áo trên người mình, cô nhất thiết phải cầm được máu cho anh.

Úy Trì Hi cố hết sức nâng bờ vai anh lên, xé bỏ cổ áo của anh, đem mảnh vải áp chặt vào mặt sau cánh tay anh, rồi tiếp tục quấn quanh trở lại bó chặt lấy miệng vết thương của anh: “Người cố nhịn đau chút nha.”
Từ bé ở Xích Long bang, cô đã nhìn thấy anh không ít lần bị thương. Mỗi lần nhớ tới những vết chém đó, cô liền khóc đến đỏ mắt. Vì sao đã là người xã hội đen thì nhất định phải chém giết, vì sao luôn luôn phải đao quang huyết ảnh, cô không muốn anh phải trải qua những ngày tháng như vậy! Cho dù anh có là ông trùm xã hội đen hay đứng đầu Xích Long bang, cô cũng chỉ ước sao anh không phải làm như vậy!
Cô thật sự rất sợ sẽ mất anh!
Úy Trì Thác Dã nhíu hai hàng lông mày lại, cắn chặt răng, nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mặt khóc như hoa lê ngập nước, trái tim đang ẩn sâu trong cái thân thể cường tráng này dường như bị bóp nghẹt, anh ấp úng nói: “Úy Trì Hi, đừng nói với ta lần này con lại lẻn chạy ra ngoài.” Con bé này lại có thể lừa được Thím Lâm để chạy đến Thailand chơi.
“Bây giờ mà người vẫn còn có hơi sức để trông chừng người ta! Người ta còn chưa có hỏi làm sao người lại bị thương đó?” Anh sao có thể để ình bị thương thành ra thế này, đã thế còn rỗi rãnh đi để tâm trách cứ cô! Úy Trì Hi giống như con sư tử cái, trưng ra khuôn mặt ngập nước mắt nước mũi tèm lem, nhìn anh quát. Anh thật sự hù cô chết khiếp.

Một tràng tiếng cười bật ra từ miệng anh, chịu đựng đau đớn trên vai, anh cười nói: “Ba không sao, xem con khóc kìa, xấu chết đi được.” Anh chỉ bị một viên đạn sượt qua vai gây trầy da, không thể chết được. Chẳng qua vì mất máu quá nhiều, không chống đỡ nổi nên mới nằm té trên mặt đất.
Nhìn thấy cô vừa khóc thút thít vừa cẩn thận băng bó cho anh, đôi mắt trong suốt ngân ngấn nước mắt, bởi vì kích động khóc mà đầu mũi nhỏ nhắn cũng ửng hồng, đã thế lại còn để mặc cho hai hàng nước mũi chảy thòng lòng, khóe miệng anh nhếch lên: “Đã bao lớn rồi còn để ch ảy nước mũi…” Trong giọng nói đó bản thân anh cũng chưa nhận thấy có sự yêu thương cưng chìu.
“Người còn quản người ta! Người đó, đến xương cốt của mình đã già yếu rồi còn để cho bản thân bị thương. Nếu không thích sống thọ thì chỉ cần nói với người ta một tiếng!” Cô đột nhiên dồn sức, giận dỗi nắm chặt mảnh vải dường như muốn siết chặt vết thương của anh một cái, khiến cho anh phải rên lên.


Bình luận

Truyện đang đọc