NHẶT ĐƯỢC CÔ DÂU NHỎ


“Tiểu Hi, thức dậy nhanh lên, sữa bữa sáng chuẩn bị cho con rồi nè, uống vào để cao lớn hơn nha.”
Chết tiệt! Mới sáng sớm đã đến phá giấc ngủ của người ta, cô quá lùn hay sao? Mười sáu tuổi uống sữa để tăng chiều cao có phải đã quá muộn rồi hay không.
“Tiểu Hi, nhớ mang đầy đủ sách vở đi học nha, tránh để không theo kịp bài giảng của thầy cô giáo.”
F*ck! Cô bị thiểu năng chắc? Đem theo sách cũng phải phiền đến người khác nhắc, còn muốn quản xem cặp sách của cô nhét theo cái gì.
“Tiểu Hi, mới ăn xong đừng nhũn người ra như vậy, ngồi thẳng người lên, như vậy mới có thể giữ được vóc dáng không bị biến dạng nha.”
F*ck! Cô đây xinh đẹp trời sinh nha, ăn không sợ mập ngủ không sợ phì, người bình thường ghen tỵ không hết.
“Tiểu Hi, đồng phục đi học dì đã ủi lại giúp con rồi, treo trong tủ quần áo của con đó. Lúc mặc đồ, con nhớ cài lại hết cúc áo nghe. Con gái phải đoan trang thùy mị thì sẽ xinh đẹp hơn.”
F*ck! Cô là nữ sinh hư hỏng hay sao? Đến mức chuyện mặc đồng phục mà cũng không nghiêm chỉnh?
“Tiểu Hi, buổi tối nhớ đắp kín mền nha, kẻo bị cảm lạnh, dì đóng cửa sổ lại giúp con rồi.”

F*ck! Ngay đến cả giấc ngủ cũng không ngăn được cô ta dừng tay, hừ!

Những việc thế này, hầu như mỗi ngày đều được trình diễn. Chỗ nào cũng thấy Giang Tuyết Nhi xuất hiện, mỗi một phân tử không khí đều có mùi hương hoa nhài của cô ta, mỗi mọi ngõ ngách trong nhà đều theo sự quyết định bài trí của cô ta, mỗi một phút đều vang lên cái giọng nũng nịu mang hơi thở thanh xuân ấm áp của cô ta khắp Xích Long bảo.
Càng khoa trương hơn chính là, cô giáo huấn luyện thục nữ cho Úy Trì Hi —— cô giáo Hạ, nay đã trở thành cố vấn riêng của Giang Tuyết Nhi, thời gian tư vấn cho cô ta còn nhiều hơn thời gian dạy bảo cho Úy Trì Hi.
Không biết hai người này có phải là loại ngưu tầm ngưu, mã tầm mã nên đã thành tri kỷ luôn rồi hay không?
Thục nữ? Tục nữ? (Tục ở đây nghĩa là dung tục)
Hừ, giả bộ, vờ vịt, Úy Trì Hi nghĩ tới hai người này, lập tức liền nổi đầy da gà.
Cô từng hỏi Thím Lâm, về lai lịch của Giang Tuyết Nhi, nhưng cả chú Lâm và thím Lâm cũng đều không biết gì cả, mà thẳng thừng nói cô ta là cô chủ tương lai, đoán rằng Úy Trì gia không lâu nữa sẽ có người kế nghiệp.
Đương nhiên, cô không dám đi hỏi Thác Dã, gần đây dường như anh rất bận rộn, không có thời gian trở về Xích Long bảo. Không biết người lần trước đuổi giết anh ở Thailand, anh đã tìm được chưa, xử lý ra sao rồi? Anh nhất định bề bộn nhiều việc, vậy mà còn phải tranh thủ thời gian chăm sóc cho loại người đàn bà bạc nhược như Giang Tuyết Nhi, nhớ tới là cô đã lập tức thấy bực mình tức giận.
Cũng may là, cô không muốn gặp, thì Giang Tuyết Nhi cũng không đến quấy rầy.
Chỉ là gần đây cô hơi khó chịu trong người, hở chút là dạ dày lại nhộn nhạo cả lên. Nếu cứ phải tiếp tục ở chung với cái loại phụ nữ õng ẹo như Giang Tuyết Nhi nữa, chắc sớm muộn gì cô cũng bị bức điên mất thôi.
Ngày nào, cô cũng đặc biệt mời bạn tốt Đinh Tiếu Tiếu đến Xích Long bảo, nghe cô tố khổ.
“Tiếu Tiếu, mình ngạt thở sắp chết rồi.” Cô nằm gục trên chiếc giường lớn, mệt mỏi nói.
“Cậu nói cái cô Giang Tuyết Nhi đó, à, thành thật mà nói, trông cũng khá xinh đẹp sáng sủa, dáng vẻ thì mềm mại yếu ớt, vừa nhìn tựa như một người phụ nữ rất cần được bảo vệ.” Đinh Tiếu Tiếu nằm bên cạnh Úy Trì Hi, nói ra câu được câu mất.
“Tiếu Tiếu, cậu nói thật đi, mình có điểm nào không bằng cô ta?” Cô nhíu mày, tâm tư cô rối loạn, không cam lòng.
“Ừm…” Đinh Tiếu Tiếu nhìn lên trần nhà, đầu óc xoay vòng vòng, “Có lẽ thoạt nhìn thì cô ta rất cần được bảo vệ, cho nên bất cứ ai cũng tự nhiên mà đứng ra bênh vực cô ta.”
“Hình như… Nghe nói sức khỏe cô ta cũng không được tốt cho lắm.” Cô nhớ lại Thác Dã đã từng nói qua với thím Lâm.

“Tiểu Hi, ván này cậu thua rồi…” Đinh Tiếu Tiếu thở dài. Đại khái mọi chuyện cô cũng đã hiểu rõ, nếu cái cô Giang Tuyết Nhi kia không phải quá yếu ớt như vậy, có lẽ mọi việc đã không tệ thế này.
“… Hừ! Thân thể khỏe mạnh là sai sao?” Úy Trì Hi nghiến răng nghiến lợi nói. Nếu là cô, cô sẽ không cần sự thương hại, cho dù một ngày nào đó cô có bị hấp hối, cũng nhất quyết giữ cho được chút lòng tự trọng cuối cùng của bản thân, quyết không để cho bất cứ ai được phép thương hại cô, bởi vì cô một chút cũng không cần đến sự thương hại.
“Ừ… Chỉ có điều, vào lúc này đây Giang Tuyết Nhi, nếu so với cậu thì càng cần papa Thác Dã của cậu nhiều hơn.” Đinh Tiếu Tiếu cũng cảm thấy bất lực. Cô rất xót cho Úy Trì Hi nhưng cũng không thể làm gì được.
“Không chừng cô ta giả bộ thì sao!” Ít nhất lúc Giang Tuyết Nhi quản thúc chuyện của cô, lại khoẻ như vâm, lại vô cùng siêng năng.
“Vậy thì cũng không biết được rồi, nhưng cho dù cô ta có giả bệnh, thì papa Thác Dã của cậu có vẻ cũng sẽ không buông tay đâu.”
“Ừm, mình thật sự không hiểu Thác Dã đang nghĩ gì, đột nhiên đem một người phụ nữ trở về, rồi bất chợt sắp xếp cho cô ta ở lại Xích Long bảo. Tất cả mọi chuyện đều rất đột ngột, mình có cảm giác như bị thôn tính.” Ánh mắt cô thật buồn bã.
“Không sao đâu, Tiểu Hi, có mình ở đây mà!” Đinh Tiếu Tiếu nắm chặt lấy tay cô, muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô.
“Tiếu Tiếu, mình nghĩ là mình cũng bị bệnh rồi.” Nước mắt cô rơi lã chã.
“Sao?” Đinh Tiếu Tiếu cau mày.
“Gần đây mình luôn cảm thấy không vui, trong lòng luôn rầu rĩ, vừa nghĩ tới Giang Tuyết Nhi, liền không nhịn được mà ăn như điên, ăn rồi thì nôn, nôn xong lại ăn tiếp, mà không thể khống chế được bản thân…” Cô chậm rãi nói, ánh mắt thất thần trống rỗng.
“Hi…” Đinh Tiếu Tiếu đầu mũi chua xót, “Đừng tự tra tấn bản thân như vậy.”
“Tiếu Tiếu, mình không tự tra tấn, mình chỉ không hiểu trái tim anh ta. Mình nghĩ rằng anh ta sẽ không yêu ai, sẽ không thật lòng với ai.”
Thật vậy, cô luôn luôn không thể nhìn thấu được trái tim anh. Cô thường xuyên nhớ lại cái đêm triền miên tại căn phòng 3025 đó. Khi đó anh không hề giống mọi khi, cô có thể cảm thụ được một cách sâu sắc rằng, đó mới chính là phản ứng nên có của anh đối với một người phụ nữ…

Cô nhớ lại nụ hôn dưới đáy biển ở đảo Phuket kia, anh đã rất điên cuồng, và cũng đầy đam mê. Rõ ràng anh có cảm xúc với cô, nhưng với Giang Tuyết Nhi thì lại không hề giống như vậy. Có lẽ còn có nhiều chuyện cô không biết, nhưng cô vẫn cố chấp cho rằng, cho dù là đang tự lừa mình dối người cũng được, trái tim anh vẫn còn nguyên vẹn, và chưa hề thất lạc ở trên người Giang Tuyết Nhi.
“Tiểu Hi…” Đinh Tiếu Tiếu đột nhiên nghẹn lời.
“Tiếu Tiếu, mình nên làm gì đây? Mình thực sự… thực sự muốn quay trở lại quá khứ…” Nước mắt cô sắp tràn ra hốc mắt, trong lòng càng rối rắm thì nước mắt chảy ra càng nhanh.
“Tiểu Hi, bạn học Tiếu Tiếu, thức ăn đã dọn lên xong rồi.” Ngoài cửa, một giọng nói nũng nịu ỏng ẹo vang lên.
“Tiếu Tiếu, cậu cứ nói cô ta không phải giả bộ. Cô ta rất giống mụ già đúng không?” Úy Trì Hi nhíu mày.
“Đúng nha, cho nên Tiểu Hi cậu đừng sợ. Bọn họ đều là ‘ông bà cụ’ cuối cùng thì cậu vẫn sẽ là người chiến thắng!” Đinh Tiếu Tiếu lại nói cái kiểu ‘ngụy biện họ Đinh’ của cô ấy.
“Vì sao?” Cô không hiểu.
“Bởi vì —— Trâu già thích gặm cỏ non.”
Cả hai đều nín khóc và cùng nhau bật cười.


Bình luận

Truyện đang đọc