NHẶT ĐƯỢC CÔ DÂU NHỎ


Vừa rồi lúc anh đi tìm quả dại, vì bất cẩn nên đã bị bọn người mặc đồ đen kia phát hiện và tìm mọi cách truy sát.
Tên Hắc Cẩu đó vẫn quyết đeo bám lấy anh không chịu buông tha, nên đã phái bọn đàn em quyết truy cùng đuổi tận, xem ra mục đích chính là muốn anh phải chết!
Khinh khi Úy Trì Thác Dã anh là loại Tam cước miêu sao? [Tam cước miêu có nghĩa là con mèo ba chân, dịch bình dân ra tiếng Việt là… mèo què, hàm ý chê bai trình độ, khả năng người đó. Người bị gọi là tam cước miêu nghĩa là một người có thể hay đã từng làm qua rất nhiều chuyện nhưng chẳng chuyện nào ra hồn cả.] Hai mươi mấy năm qua sống trong giới xã hội đen, có chuyện gì mà anh chưa từng nếm trải? Từ cái ngày đầu tiên đi vào con đường tối tăm này, anh đã hiểu một cách trọn vẹn sâu sắc ý nghĩa của câu nói “cá lớn nuốt cá bé”. Nếu như không muốn phơi thây đầu đường xó chợ, thì cũng chỉ có một cách là buột phải mạnh hơn tất cả!
Trên đời này, từ trước đến nay chỉ có người tài hi sinh mới gọi là anh hùng, nhưng thế giới của những thiên tài thường rất tàn khốc và đầy tham vọng.
Hắc Cẩu đã quá xem thường khả năng của Úy Trì Thác Dã, tin rằng không bao lâu nữa, anh sẽ khiến cho Hắc Cẩu phải trả một cái giá rất đắt.
Đột nhiên, anh cảm giác con bé trong lòng có chút không bình thường, dường như đang dần dần mất đi ý thức.
Anh phải giúp cô tỉnh lại…

Damn, chắc vì phải nín thở quá lâu nên đã khiến cho cô bắt đầu bị thiếu dưỡng khí! Cơ thể cũng đang dần dần lịm đi.
Anh cố sức quạt nước làm giảm áp lực, ngửa… khuôn mặt càng lúc càng tím tái của cô lên, ngay tức khắc nhìn thấy mắt cô đã nhắm nghiền lại…
Úy Trì Hi! Không được ngủ, có nghe thấy không!
Anh rất muốn hét lến gọi cô tỉnh lại, nhưng nước biển mặn chát đã làm cho anh không thể mở miệng được.
Ý thức Úy Trì Hi đã bắt đầu mơ hồ, cô thực sự…muốn nói với Thác Dã rằng, cuối cùng cô đã biết được cảm giác khi làm một nàng tiên cá. Thì ra thế giới ở dưới đáy đại dương lại lung linh kỳ ảo đến vậy. Nàng tiên cá thật là khờ khạo, tại sao phải vì một chàng hoàng tử mà vứt bỏ đi cuộc sống tươi đẹp của mình, để rồi cuối cùng bị biến thành bọt biển. Cô ấy thật quá ngu ngốc đi, huống chi người chàng hoàng tử kia yêu cũng không phải là cô ấy…
Ừ mà, Thác Dã cũng không yêu cô…
Nhưng mà——
Anh dám không yêu hử! Sớm hay muộn gì thì anh cũng là của cô. Cô sẽ không ngu ngốc giống như nàng tiên cá vậy đâu, chỉ lẳng lặng hiến dâng không vụ lợi. Cô sẽ bày tỏ công khai mà không thèm che dấu, nếu như theo đuổi không được thì sẽ chiếm đoạt, dù sao Thác Dã cũng chỉ có thể thuộc về một mình cô!
Hô hấp càng lúc càng gấp rút, nước biển mặn chát, cô đã bị đói lả gần như không còn sức lực, vì sao mà càng lúc càng đuối thế này…
Ưm ——
Đôi cánh môi ấm áp phủ xuống nuốt lấy môi cô, cô còn chưa kịp nghĩ ngợi thì bỗng nhiên đã có một luồng không khí chảy vào trong cơ thể mình…
Ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc thì Úy Trì Thác Dã đã ngậm lấy môi cô, không ngừng thổi không khí vào miệng cô.
Anh sẽ không để cho cô xảy ra việc gì! Cô là cô bé con do anh nuôi lớn. Chính anh cũng đã từng nói, cô mang họ của anh, tính mạng của cô cũng là của anh! Anh tuyệt đối không để cho bất kỳ việc gì xảy đến với cô!
Anh lại hôn cô sao? Giống như ở đêm vũ hội từ thiện kia vậy, đêm đó anh thật xảo trá, ép buộc cô uống thuốc mê. Lần này, anh cũng lại hôn cô…

Ưm ưm ưm!
Ý thức của cô dần tỉnh táo lại, hơi thở cũng thông thuận hơn. Lưỡi cô nhẹ nhàng len lõi xâm nhập vào trong miệng anh, vụng về len lén trêu chọc anh…
Con bé này đang làm cái gì vậy? Úy Trì Thác Dã vươn tay ghì chặt lấy chiếc eo mãnh khảnh của cô, được làm hô hấp nhân tạo mà cũng không chịu an phận!
Sao cô lại có thể thản nhiên chui lưỡi vào trong miệng anh!
Anh nhíu mày, muốn ngăn cản sự tấn công của cô, cô bị điên rồi phải không? Cô có biết mình đang làm gì hay không? Anh là papa của cô, tuy rằng chỉ là trên danh nghĩa, nhưng cũng không thể làm vậy…
Shit!
Cớ sao đầu lưỡi của anh lại đang quấn quýt lấy lưỡi cô?
Chết tiệt! Sao anh lại cảm thấy hương vị của cô thật ngọt ngào…
Anh đang làm gì thế này? Cánh môi mềm mại ngọt ngào này sao có thể khiến cho anh dường như hơi ngây ngất đắm say. Anh có chút kích động ngậm chặt lấy môi cô, cạy mở hàm răng ngọc của cô, hút hết hương vị ngọt ngào trong cô…
Đầu lưỡi cô run rẩy, ở đây, dưới đáy đại dương sâu thẳm thần bí, cô đã tiếp nhận nụ hôn điên cuồng của anh, một nụ hôn không chút nghi kỵ, một nụ hôn bá đạo, càng hôn càng khắng khít . Đôi chân nhỏ chẳng biết từ lúc nào đã lặng lẽ cong lên, giống như chiếc đuôi cong cong xinh đẹp của nàng tiên cá, khẽ lay động đong đưa bồng bềnh giữa làn nước biển trong vắt của đại dương xanh thẳm…

Damn! Mùi vị này quả thật rất quen thuộc, chết tiệt quá sức tuyệt vời!
Anh càng hôn càng mê muội, bàn tay từ sau lưng cô trượt trên da thịt tr@n truồng được ngâm mình trong làn nước biển, trơn bóng giống như tơ lụa, khiến cho người ta yêu thích không nỡ buông tay. Bàn tay to lặng lẽ di chuyển đến trước ngực cô, phủ kín bầu ng ực trần căng tròn ngọc ngà, mềm mại đến khó tin…
Bọn họ như quên mất bản thân chỉ biết quấn quýt lấy nhau, một cảnh đẹp rung động lòng người. Họ từ từ chìm dần xuống đáy biển, lũ cá đang bơi lội tung tăng dường như thấy bọn họ triền miên mà xấu hổ tản ra xung quanh. Dưới đáy đại dương tăm tối lúc này là bức họa mỹ lệ sống động nhất của hai người đang quấn chặt lấy nhau đầy đam mê.
Nụ hôn quá nóng bỏng khiến cho anh như quên đi hết tất cả, lúc này chỉ biết hưởng thụ cảm giác hấp dẫn đến ngọt ngào.
Anh nhận thấy thể lực đã bắt đầu cạn kiệt…
Đáng chết! Thật sự hết sức quen thuộc, từng thớ thịt như bị căng ra…
Shit! Anh đột nhiên hốt hoảng!


Bình luận

Truyện đang đọc