NHẶT ĐƯỢC CÔ DÂU NHỎ


Lễ hội Songkran, ở Thailand mỗi năm tổ chức một lần vào dịp tết cổ truyền mừng năm mới, trong ba ngày liên tiếp toàn bộ Thailand tràn ngập trong không khí vui mừng. Tại… thời điểm này, người dân Thái Lan thường té nước vào người nhau để chúc mừng. Tập tục té nước truyền thống này có ý nghĩa gột rửa đi hết mọi buồn phiền của năm cũ và đón mừng một năm mới đến.
“Thác Dã, chuyến phiêu lưu này thực sự là quá tuyệt vời!” Cô quay lại nhìn anh, mặt mày hớn hở, cười đến mê đắm lòng người, không cho anh có cơ hội hoàn hồn, vừa lôi kéo anh chạy về phía bờ sông, vừa hét lớn, “Chúng ta cũng đi té nước đi.”
“Ta…” Lời nói bị tắc lại trong cổ họng, thật ra anh rất muốn nói, tạm thời vết thương của anh vẫn không thể ngấm nước, thế nhưng anh lại không nỡ làm cho cô bị cụt hứng.
“Yo hô!” Cô hưng phấn hét lên, một dòng nước mát lạnh hắt về phía anh, dội từ trên đầu dội xuống.
“Được lắm, con bé con nhà ngươi! Lại dám đánh lén!” Anh bị tính khí trẻ con của cô chọc cười, cũng nhảy vào trong nước, tát cho cả người cô bị ướt đẫm.
Ánh mặt trời chiếu xuống mặt nước, phản chiếu ánh nắng lấp lánh vàng rực. Được thỏa thích vui đùa trong nước, hưng trí cũng càng lúc càng tăng, cô nhóc gần như quên sạch vẫn đang trong quá trình chạy trốn. Anh hiếm khi được đùa nghịch vui vẻ, lại bị lây nhiễm niềm phấn khích của mọi người chung quanh mình, nên cũng mặc sức vui đùa cùng cô.
Cô vừa cười đùa vừa né tránh, mực nước cũng không quá sâu, chỉ vừa vặn đến thắt lưng. Cô rất hiếm khi được nhìn thấy anh cười vui vẻ hạnh phúc đến vậy. Người đàn ông cường tráng anh tuấn kia có nụ cười chói lọi như ánh mặt trời, vết sẹo nhỏ trên chân mày bị bám thêm vài giọt nước trong suốt, càng khiến cho anh tăng thêm vài phần khí phách nam nhi.
Chuyến du lịch này đem đến cho cô rất nhiều niềm vui và nỗi sợ hãi, cô cũng bắt đầu cảm thấy rằng mình đã rất may mắn. Cô lờ mờ nhận ra ánh mắt anh nhìn cô không còn trông giống như trước kia nữa. Nhưng mà lại cảm giác thấy dường như vẫn còn cách cô rất xa, cô cho rằng chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào được, nhưng lại phát hiện ra đều chỉ là uổng công vô ích.

Cách bờ sông không xa, lác đác vài ngôi chùa tọa lạc vững vàng ở đó, Thailand là một quốc gia Phật giáo, có đến 95% dân chúng là Phật tử, rất nhiều ngôi chùa lớn nhỏ đều có thể bắt gặp ở khắp mọi nơi, hương khói nghi ngút.
Bỗng nhiên, Úy Trì Thác Dã liếc mắt thấy thấp thoáng vài bóng người ở một ngôi chùa gần đó, đó là mấy gã đàn ông mặc đồ đen đang dừng chân nghỉ ngơi. Anh nhận ra một vài người trong bọn chúng, chính là đám tay chân luôn đi theo bên người Hắc Cẩu. Mỗi tên đều rất ưu tú và đã được huấn luyện bài bản! Nếu như anh không phải là người có nhiều năm lăn lộn trong giới xã hội đen, thì có lẽ là đã chết dưới họng súng của bọn chúng từ lâu rồi.
Chẳng lẽ…
Trong đầu anh chợt lóe lên một tia sáng, nếu quả thật là bọn chúng, thì cuộc chiến này vẫn chưa thể chấm dứt, mà e là chỉ mới vừa bắt đầu! Hắc Cẩu rốt cuộc đang giở trò gì? Hay là có điều gì mà anh đã bỏ qua chăng?
Anh cảnh giác nhìn mấy gã đàn ông mặc đồ đen ở gần phía bờ sông, không nói tiếng nào lập tức ôm cô vào lòng, hơi thở gấp rút, thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích! Bọn chúng đã đuổi tới!”
“Chuyện gì vậy?” Cô nép đầu vào khuôn ngực trần của anh, đầu tóc ẩm ướt nhỏ tí tách.
“Ngồi xổm xuống!” Anh thét lên một tiếng ra lệnh, ôm lấy thân thể cô nhanh chóng giấu mình vào trong nước, “Chúng ta phải mau rời khỏi nơi này.”
Dứt lời, anh ôm cô di chuyển vào trong đám đông, khắp người bị hắt nước tung tóe, kết quả là trên đầu bọn họ thỉnh thoảng bị từng đợt nước dội xuống ướt đẫm. Trước mắt cô đều đã mờ mịt nước không thể mở ra được, có điều là thừa dịp được té nước thế này, có thể rửa trôi đi hết mọi xui xẻo cũng là chuyện tốt chứ sao. “Bọn chúng thật sự là chỗ nào cũng thấy mặt, vì cái gì mà cứ nhất định phải gi3t chết người chứ?” Cô nhíu mày, trong lòng thấp thỏm bất an. Nếu bọn chúng thật sự muốn Thác Dã phải chết, cô tin rằng bọn chúng thật sự có loại bản lĩnh này!

Nhưng mà, tại sao Thác Dã lại chọc tới bọn chúng? Trong đầu cô thoáng hiện lên hình ảnh viên đạn màu bạc kia, trong lòng chợt hoảng hốt, cảm giác sợ hãi trong nháy mắt lan rộng khắp toàn thân. Cô thực sự rất hoảng sợ…
“Lão Đại —— lão Đại ——” xa xa vọng đến tiếng hô hoán, đã thu hút sự chú ý của bọn họ.
Anh quay đầu lại nhìn, Là Nghiêm Ngự Phong! Còn thêm mấy người nữa, đều là các huynh đệ trong bang.
“Chú Nghiêm!” Cô hét lớn, “Thác Dã, là bọn họ!”
Úy Trì Thác Dã nhíu mày, trái tim nhói lên một cái, trốn tránh tầm mắt của mấy gã mặc đồ đen, dẫn Úy Trì Hi chạy về phía Nghiêm Ngự Phong.
“Lão Đại, gặp được anh thật quá tốt!” Ngay khi Nghiêm Ngự Phong nhìn thấy bả vai sau lưng Úy Trì Thác Dã bị quấn băng, cùng với bộ dạng cực kỳ nhếch nhát thảm hại của Úy Trì Hi đang được anh ôm trong lòng, lập tức quan tâm hỏi, “Lão Đại, anh đã bị thương? Tại sao cô chủ lại đi cùng với anh?”
“Lúc này không có thời gian để giải thích, nhanh chóng rời khỏi Thailand mau!” Vẻ mặt của anh lạnh lùng nghiêm nghị, trong đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
“Vâng! Lão Đại, anh hãy lên xe trước, Lâm Ngạn đã lái trực thăng tới, đang chờ ở phía trên sườn núi trước mặt!” Nghiêm Ngự Phong vội vã yêu cầu các huynh đệ yểm hộ cho hai người bọn họ. Sau khi cả bọn yên ổn ngồi vào chiếc Hummer màu đen, thì nghe thấy có tiếng huyên náo ầm ĩ bám theo, loáng thoáng còn nghe thấy cả tiếng súng nổ phía sau!

“Lão Đại, vừa nghe được tin anh gặp chuyện không may ở Thailand, bọn em liền ‘ngựa không dừng vó’ cấp tốc bay qua đây ngay.” Trong xe Nghiêm Ngự Phong liền nói, bọn họ đã tìm kiếm anh rất lâu trong phạm vi đảo Phuket, cuối cùng thì bọn họ cũng đã tìm được.
“Ừ, cởi áo khoác ra đưa đây.” Úy Trì Thác Dã chỉ vào một tên đàn em rồi nói, “Huynh đệ trong bang có biết chuyện không?”
“Không biết.” Nghiêm Ngự Phong lắc đầu, “Lâm Ngạn nói trước tiên không được loan tin, cố gắng kéo dài thời gian, chờ cho đến khi tìm được người mới thôi.”
Úy Trì Thác Dã nhận lấy chiếc áo khoác được chuyển đến, vươn tay trùm lên người Úy Trì Hi đang được ôm trong lòng, thì thầm: “Mặc nhanh vào!” Anh… đưa mắt nhìn quét qua, trong lòng có hơi chút không được thoải mái. Anh không muốn bất kỳ người đàn ông nào khác được nhìn thấy cô trong bộ dáng quần áo không chỉnh tề thế này.
“À, chú Nghiêm…” Úy Trì Hi hoảng hốt kêu lên, “Có thể cho con mượn di động dùng một chút được không?”
“Không thành vấn đề.” Nghiêm Ngự Phong sảng khoái lấy di động của hắn ra, đưa cho Úy Trì Hi. Úy Trì Thác Dã ngồi một bên vẫn không nói lời nào.
Cô nhận lấy, mở di động lên, sau khi nhìn vào màn hình di động, trong lòng đã rất đổi kinh ngạc, nhưng rất nhanh, cô buộc mình phải tỉnh táo lại, tay khẽ run lên bắt đầu bấm số gọi cho Đinh Tiếu Tiếu.
Điện thoại thông, “Alo, Tiếu Tiếu, là mình.”
“Úy Trì Hi?! Ôi, thật sự là cậu hả?” Đinh Tiếu Tiếu ở đầu dây bên kia thét lên chói tai.

“Ừ, là mình.” Úy Trì Hi bị tiếng thét chói tai của cô làm cho giật mình, gần như sắp đâm thủng màng nhĩ của cô rồi.
“Úy Trì Hi! Con bé chết tiệt nhà cậu. Cậu có biết bọn mình đã tìm cậu rất lâu rồi không. Bọn mình phải đi báo cảnh sát đó! Rốt cuộc thì cậu chạy đi đâu vậy? Mình bị cậu dọa cho sợ chết khiếp có biết hay không hả…” Đinh Tiếu Tiếu liến thoắng không ngừng, thỉnh thoảng còn xen vào vài câu chửi thề, sau khi trách móc một hồi, giọng nói như bị tắt nghẹn lại, cô đã thật sự rất sợ hãi.
“Xin lỗi nha, Tiếu Tiếu, mình bị lạc đường.” Trái tim cô như nhũn ra, Tiếu Tiếu quả thật là đã tìm cô rất lâu, “Bây giờ thì không sao rồi, lát nữa mình sẽ bay về nước. Cậu cũng mau trở về đi.”
“Ừ! Cuối cùng thì cậu có chuyện gì vậy, muốn về nước cũng phải rủ mình cùng về chứ!”
“À… Thôi nha, về nước rồi mình sẽ kể lại mọi chuyện cho cậu biết. Không cần phải lo lắng ình, mình không sao.” Cô mỉm cười dịu dàng, tin rằng Tiếu Tiếu cũng bị cô dọa cho sợ hãi.
“Này, con nhỏ chết tiệt kia, cậu…” Đinh Tiếu Tiếu vội vàng nói.
Cô cắt ngang lời của cô ấy, “Không nói nữa nha, mau trở về nhà đi!”
Sau đó, không để ý tới tiếng gầm như sư tử rống của Tiếu Tiếu ở đầu dây bên kia, liền ngắt điện thoại.
Dọc đường đi, cho đến khi ngồi được trên trực thăng của Lâm Ngạn, cô không còn nói thêm bất cứ điều gì nữa, nhưng mà những nghi vấn quấn quýt trong lòng kia, thật lâu vẫn mãi không tan đi…


Bình luận

Truyện đang đọc