NHẶT ĐƯỢC CÔ DÂU NHỎ


Tòa biệt thự cổ Linh Linh
“Đinh Tiếu Tiếu! Cậu còn mặt mũi nào mà gặp mình!” Lúc này Úy Trì Hi đang đứng trước cửa nhà Đinh Tiếu Tiếu.
Đinh Tiếu Tiếu vẫn còn trong cơn buồn ngủ, thế mà ngay sau khi cánh cửa chỉ vừa hé ra một khe hở nhỏ, còn chưa kịp nhìn rõ cô gái trước mặt, đã phải nghe thấy những lời mắng chửi.
Sau một lúc lâu, cuối cùng cô cũng lấy lại được tinh thần: “Tiểu Hi, sao cậu lại thảm hại đến thế này?”
Cô còn tưởng rằng bản thân đang bị ghèn mắt nên nhìn không rõ. Cô gái trước mắt đang bị quấn trong một tấm vải bố màu trắng, trông giống như Mai Siêu Phong, mặc một chiếc áo khoác rách nát đã vậy còn bị cháy thủng lỗ chỗ—— cô gái đó lại chính là Úy Trì Hi!

“Đều là do cậu ban tặng!” Úy Trì Hi hung hăng trừng mắt liếc cô bén ngót, dứt lời liền đẩy mạnh cửa đi vào.
“Á, từ từ đã.” Đinh Tiếu Tiếu cố tỏ ra một khuôn mặt tươi cười so với khóc còn khó coi hơn.
Rầm!
Cửa đã bị đóng lại!
Cái quái gì vậy? Cô ta dám đóng cửa không cho cô vào!
“Đinh Tiếu Tiếu! Con nhỏ chết tiệt kia, cậu mở cửa ra ình!” Úy Trì Hi rống lên giận dữ, tiếp theo là điên cuồng nhấn chuông gọi cửa.
Con nhỏ kia còn dám đóng sầm cửa lại trước mặt cô! Tất cả đều do vỉ thuốc mê của nó cho cô, khiến cho cô phải trải qua một đêm vừa phấn khích vừa nguy hiểm ‘một đêm không thể nào quên’!
Qua một lúc lâu sau, hắt xì ——
Cửa lại được mở ra, Đinh Tiếu Tiếu cười toe toét nói: “Mời vào, đại tiểu thư Úy Trì!”

“Hừ! Con nhỏ chết tiệt kia, giấu đàn ông trong phòng hả?” Úy Trì Hi chun mũi nói, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết, con nhỏ Đinh Tiếu Tiếu này dứt khoát có chuyện mờ ám.
“Làm gì có, đúng rồi, Tiểu Hi, đêm qua thu hoạch được gì không?” Đinh Tiếu Tiếu đón lấy y phục rách rưới mà Úy Trì Hi ném tới, mập mờ đá lông nheo với cô. Nhìn thấy bộ dạng phong tình thế kia của Úy Trì Hi, tám phần là cô ấy và bố già ma quỷ của cô ấy đã ta với mình, mình với ta rồi đây.
” Nếu cậu không nhắc tới thì thôi, nhắc tới là khiến ình tức giận đầy bụng. Tối hôm qua khách sạn bị phát nổ!” Úy Trì Hi tùy tiện vuốt lại tóc, liếc mắt xem thường nhìn Đinh Tiếu Tiếu, “Con nhỏ chết tiệt kia, tối hôm qua chạy đi vụng trộm ở đâu, làm mình tìm cậu hoài mà không thấy.”
“À.. á…” Đinh Tiếu Tiếu úp mở nói, ngay lập tức đã trêu ghẹo, “Vậy làm sao cậu lại phải quấn drap trải giường tới đây? Đừng nói với mình, cậu cùng đàn ông qua đêm, giữa chừng đúng lúc gặp phải một trận cháy nổ. Sau đó cậu vỗ vỗ mông chuồn thẳng?”
“Aizzz!” Úy Trì Hi nặng nề thở dài một hơi, bỏ qua không để ý tới chuyện của cô ấy nữa, “Tiếu Tiếu, bây giờ mình mệt mỏi quá, muốn mượn giường của cậu ngủ một giấc trước đã.” Dứt lời, liền đi về phía phòng ngủ của Đinh Tiếu Tiếu.
“Úy! Từ từ…” Đinh Tiếu Tiếu đột nhiên hét lên, nhưng đã quá muộn để ngăn cản Úy Trì Hi mở cửa đi vào. Chết chắc rồi, chết chắc rồi!
“Cậu gào cái quái quỷ gì vậy?! Không phải thật sự là có dấu người đàn ông nào ở trong này chứ?” Úy Trì Hi đưa mắt liếc xéo cô một cái, gian xảo cười nói.

Cô nhanh chóng chạy thoắt tới xóc tấm drap trải giường nhăn nhúm của Đinh Tiếu Tiếu lên: “Đinh Tiếu Tiếu!”
Úy Trì Hi hét lên một tiếng, sau đó quay ngoắc lại nhìn cô gái đang cuối đầu đứng bên khung cửa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con nhỏ chết tiệt kia! Mình biết là tối qua cậu đi lén lút vụng trộm với đàn ông mà. Nhưng đừng nói với mình vết máu trên giường này là của “bà dì lớn” của cậu lưu lại!”
“Á…” Đinh Tiếu Tiếu rụt đầu rụt cổ, dường như đã bớt căng thẳng thở ra một hơi nhẹ nhõm, giống như đứa trẻ phạm phải sai trái, cô vội vàng thanh minh, “Tiểu Hi, tối hôm qua là chuyện ngoài ý muốn.”
“À! Mình nhớ ra rồi, tối hôm qua người đàn ông đó quả nhiên là đang ẳm cậu!” Úy Trì Hi nhớ lại người đàn ông cao lớn vác theo một bóng trắng kia.
“Hả? Cậu nhìn thấy? …”


Bình luận

Truyện đang đọc