NHẶT ĐƯỢC CÔ DÂU NHỎ


Trong căn phòng 3025, dường như trong lúc vô tình Úy Trì Hi nhìn thấy con số 3025 kia liền liên tưởng đến một ám hiệu —— Xin anh yêu em. Quả nhiên nó đã được ứng nghiệm lên cảnh xuân kiều diễm trong phòng rồi.
Nhẹ nhàng quấn quít lấy người ngọc, từ dưới thảm lại lôi kéo lên đến trên giường, bởi vì tác dụng của thuốc mê, Úy Trì Hi vẫn đang bị d*c vọng thiêu đốt cháy mãi không thấy giảm bớt, nên khi bị Úy Trì Thác Dã quấn quít lấy, không biết trải qua h0an ái biết bao nhiều lần. Lần cuối cùng, ngay khi anh thẳng lưng phóng thích, cô liền cắn ngập răng lên vai anh, anh mới mỏi mệt phủ phục trên người cô chìm vào giấc ngủ, trên lưng thì đầy những vết cào cấu của tiểu yêu tinh.
Cô thở nhẹ một hơi, ôm lấy cánh tay rắn chắc của anh, gần như mất đi hết toàn bộ sức lực, từ từ chìm sâu vào trong một giấc mơ ngọt ngào…
Trong mơ, cô dường như trở lại thời thơ ấu khi còn là một đứa trẻ được Thác Dã ôm vào lòng. Khi đó anh thật ấm áp, khuôn mặt cũng đầy vẻ cưng chìu. Nhưng càng về sau này, vẻ mặt của anh khi nhìn cô, càng lúc càng nghiêm khắc, càng lúc càng lạnh nhạt. Anh bắt đầu thường xuyên thay đổi tình nhân, anh cũng bắt đầu không muốn trở về Xích Long bảo. Anh đã thay đổi không còn cưng chìu cô nữa.

Cô giống như một con thú cưng đã bắt đầu đến lúc trưởng thành, nên sẽ khiến cho chủ nhân dần dần mất đi hứng thú. Cô quá sức bàng hoàng. Cô thường xuyên mơ thấy thời thơ ấu, lúc đó cô vẫn chưa đến bốn tuổi. Cô sợ hãi thời gian kia sẽ quay trở lại, sợ hãi sẽ lại bị người ta quất roi…
“Tiểu Hi, Tiểu Hi, mẹ ở chỗ này, Tiểu Hi rất ngoan, lại đây mẹ ôm một cái nào…”
“Tiểu Hi, không nên tiếp tục gọi chủ nhân là đồ khốn, nếu không hắn ta sẽ còn tiếp tục đánh em! Phải gọi chủ nhân là papa nghe chưa, có như vậy mới có thể nhận được sự cưng chìu…”
Bùm! ——
Một tiếng nổ cực lớn!
Reng reng reng ——
Đột nhiên, một hồi chuông báo động dồn dập kêu lên phá tan sự yên tĩnh của ‘Khách sạn Hampton’.
Tiếp theo đó là tiếng bước chân hỗn độn mơ hồ truyền đến, tiếng đổ vỡ, tiếng hô hoán ầm ĩ ——

“Nổ! Cháy rồi! …”
Đúng lúc này, Úy Trì Thác Dã đột nhiên bừng tỉnh! Nghe được bên ngoài từng hồi chuông báo động reo vang, bản năng cảnh giác đã được đánh thức, lập tức hiểu ngay có chuyện gì đó xảy ra. Anh chạm lên thân thể mềm mại trong ngực, nhanh chóng nói: “Bảo bối, xảy ra chuyện rồi, mau mau tỉnh lại!”
“Ưm ——” Úy Trì Hi mơ mơ màng màng mệt mỏi gần cả một đêm, nên ngủ rất sâu, hầu như không nghe thấy được bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, chỉ là mơ hồ cảm giác dường như có người nào đó đang gọi cô…
“Bảo bối, tỉnh lại!” Úy Trì Thác Dã dùng sức lắc mạnh Úy Trì Hi. Không còn thời gian, anh nhanh chóng sờ s0ạng rời giường, vội vã mặc quần áo.
Chết tiệt! Toàn bộ tất cả các phòng đều bị cắt điện!
Bên ngoài tiếng la hét ầm ĩ càng lúc càng lớn, thỉnh thoảng có người hét lên: “Chạy, chạy mau, cháy, cháy…”

Úy Trì Thác Dã cảnh giác được tình huống rất khẩn cấp, không còn nhiều thời gian như anh nghĩ. Lập tức lấy tấm drap trải giường quấn quanh người phụ nữ tr@n truồng trên giường, một tay nhấc bổng cô lên, một tay mò mẫm trong bóng tối tiến nhanh ra ngoài cửa.
Cô gái nhỏ sau đó vẫn không bị đánh thức, anh quả thật bội phục cô. Nếu như không có anh, thì e rằng cô thật sự đã ngủ quên đến chết trong biển lửa rồi…
Nghĩ vậy, tâm lý Úy Trì Thác Dã càng thêm căng thẳng, anh không cho phép cô gặp phải bất cứ chuyện gì! Cho dù cô gái này chỉ mới gần gũi với anh hai lần, cho dù anh đến giờ khắc này vẫn còn chưa kịp thấy rõ diện mạo của cô, cho dù anh còn không có thời gian để tìm hiểu xem người con gái bí ẩn này tiếp cận anh với mục đích gì, thì anh cũng chỉ không muốn cô xảy ra chuyện!
Một bên tay anh ôm chặt lấy cô, tay kia thì mở hé một cánh cửa kiểm tra xem tình hình bên ngoài. Ngay lập tức một luồng khói gây sặc mũi đập ngay vào mặt. Trên hành lang tối đen thỉnh thoảng vang lên tiếng bước chân hối hả hoảng hốt, không ngừng có tiếng người kêu khóc cầu cứu. Không kịp nữa rồi, anh ôm chặt lấy cô gái trong lòng lập tức chạy xông ra ngoài…


Bình luận

Truyện đang đọc