NHẬT KÝ DƯỠNG THÀNH NỮ BÁ VƯƠNG


Một tiếng ầm!
Chút sức lực yếu ớt này của Sở Khuynh Ca vốn không có cơ hội được phóng ra.

Chỉ nghe thấy một tiếng ầm, Phong Thần Mặc bị sức mạnh của chưởng này đánh bay ra ngoài, cơ thể cao gầy bị đánh văng lên trên vách tường, rồi ngã mạnh xuống.

Sở Khuynh Ca ngẩng đầu, cuối cùng khi vừa nhìn thấy bóng đen kia, ánh mắt lập tức trở nên cứng rắn.

Đầu ngón tay lại siết chặt ngân châm, rồi đột nhiên vọt về phía đối phương.

Ống tay áo của nam tử áo đen hơi phất lên, quét bay ngân châm ra rất dễ dàng.

Hắn ta quay đầu lại nhìn Sở Khuynh Ca, ánh mắt sâu thẳm, nhưng lại không hề có lửa giận.

Chỉ nở nụ cười lạnh.

“Ta cứu ngươi, vậy mà ngươi muốn làm ta bị thương?”
Sở Khuynh Ca không nói lời nào, tại sao người này lại có lòng tốt cứu nàng?

Cứu nàng, tất nhiên chỉ vì muốn lợi dụng nàng!
“À, lòng phòng bị nặng như thế, người không biết, còn tưởng rằng ngươi thật sự là một chiến sĩ đó.


Nhưng nàng, chỉ là một công chúa được nuôi dạy trong cung cấm mà thôi.

Nam tử áo đen nhặt thanh kiếm bị rơi dưới đất của Phong Thần Mặc lên, trong đôi mắt sâu thẳm lộ ra ra sát khí.

“Em trai ruột của Phong Ly Dạ, nếu không phải đã trước đó đã bị thương, thì chưa chắc ta gϊếŧ được ngươi dễ như vậy.


Phong Thần Mặc lạnh lùng nhìn hắn ta, nhưng mới vừa cửa động, thì đã phun ra một ngụm máu tươi.

Ngân châm đã khóa tâm mạch của hắn ta, làm hắn ta không thể nào ngưng tụ được chân khí, bây giờ khi đối mặt với nam tử áo đen, hắn ta không còn chút sức để ngăn cản.

“Ngươi là… Ai? Có quan hệ gì với… yêu nữ?”
Người nam tử áo đen này lại có thể ra vào phủ Quốc Công một cách tự nhiên, công lực của người này tuyệt đối không thể thua hắn ta được.

Cửu công chúa âm thầm cấu kết với người sao, rốt cuộc nàng có ý gì đây?
“Tại hạ là thích khách của công chúa.

” Khóe môi nam tử áo đen cong lên, giơ thanh kiếm lên.

“Nếu ngươi muốn vu oan cho ta, cần gì phải gϊếŧ hắn ta?” Sở Khuynh Ca bước nhanh về phía trước, che trước mặt Phong Thần Mặc.

“Hắn ta đã trúng ngân châm của ta, thời gian không còn nhiều, ngươi không gϊếŧ hắn ta thì cũng không ai có thể cứu hắn ta, không cần thiết làm điều thừa.


“Yêu nữ…” Phong Thần Mặc siết chặt lòng bàn tay, lại phun ra một ngụm máu tươi.

Sở Khuynh Ca không thèm nhìn hắn ta lấy một lần, chỉ nhìn lớp mặt nạ lạnh lẽo trên mặt nam tử áo đen.


“Để cho hắn ta đi khắp nơi tung tin ta nuôi một tên thích khách kỳ lạ, không phải càng hợp ý ngươi sao?”
“Nhưng sau này không chắc ta sẽ có cơ hội diệt trừ người bên cạnh Phong Ly Dạ tốt như lần này.


Có điều, dường như sát khí trong đáy mắt của người áo đen dường như đã phai đi ít nhiều.

“Tìm ta làm cái gì?” Sở Khuynh Ca bỏ qua đề tại này: “Chúng ta đi ra ngoài nói tiếp.


“À.

” Sao nam tử áo đen lại không hiểu ý của nàng cho được?
Một người muốn gϊếŧ nàng, vậy mà nàng còn che chở, là bởi vì Phong Ly Dạ sao?
“Xem ra chưa chắc Cửu công chúa không thèm để ý Ly Thế tử giống như trong lời nói của ngươi.


“Đừng nói nhảm nữa, vừa rồi ngươi đã gây ra động tĩnh, không chừng đã làm cho người khác nghe thấy, tuy rằng ngươi có võ công cao cường, nhưng, kinh động đến Phong Ly Dạ chưa chắc ngươi có thể rút lui an toàn.


Ánh mắt của nam tử áo đen hơi trầm xuống, dường như đang do dự.


Một lát sau, hắn ta cười nhạt: “Được, vậy ta sẽ để lại cho hắn cái mạng.


Hắn ta cất bước, bước chân nhìn như thong thả, nhưng chỉ trong chớp mắt, người đã đi đến trước mặt Sở Khuynh Ca.

Ấn một chưởng lên bả vai của nàng, Sở Khuynh Ca lập tức có cảm giác bả vai giống như bị một ngàn cân đá đè nặng, cả người trở nên vô cùng nặng nề.

“Tam thiếu gia Phong gia mà còn muốn được một nữ nhân bảo vệ mình, chịu nổi sao?”
Nam tử áo đen cười khẩy, bỗng nhiên lòng bàn tay đưa ra nắm chặt cánh tay Sở Khuynh Ca, rồi kéo nàng ra một bên.

“Ta… Đừng.


Phong Thần Mặc vừa há miệng đã phun ra một ngụm máu tươi nữa, trong tầm mắt hắn ta, cơ thể mảnh khảnh của Sở Khuynh Ca đã bị nam tử áo đen kéo đi.

Bóng dáng hai người lập tức biến mất ở ngoài cửa sổ chỉ trong một cái chớp mắt….


Bình luận

Truyện đang đọc