NHẬT KÝ DƯỠNG THÀNH NỮ BÁ VƯƠNG


Vào lúc chạng vạng tối, Phong Ly Dạ phát hiện ra Sở Khuynh Ca đã biến mất không dấu vết.

Trước khi Sở Khuynh Ca đi, nàng đã báo lại với Lam Vũ để ứng phó như thế nào.

Vậy nên, khi Lam Vũ nói rằng nàng tưởng niệm Xảo Nhi, nhất định phải quay lại gặp và nói chuyện với Xảo Nhi, Phong Ly Dạ mới không nghi ngờ gì nữa.

Hắn cũng không muốn hoài nghi.

Ngay lập tức lên ngựa, tự mình quay trở lại Đô Vọng Thành để nhìn tận mắt.

Đến ban đêm, gặp nhau trên đường quan.

Lúc này Sở Khuynh Ca đã không còn sức lực, cả người mềm nhũn nằm trong ngực của Mục Uyên.

"Đó là nam tử đang âm thầm giúp chúng ta loại bỏ những trở ngại.


"
Phong Tứ ngay lập tức nhận ra, chỉ là, hành động của công chúa và nam tử này…Quá thân mật!
Hắn ta có hơi lo lắng, nhìn vẻ mặt u ám như băng của Phong Ly Dạ.

Lam Vũ đi theo đám bọn hắn suốt cả một đường, tuy rằng tốc độ chậm hơn một chút, nhưng chốc lát sau vẫn đuổi kịp.

"Công chúa!” Nhìn nam tử đeo mặt nạ phía sau lưng công chúa, Lam Vũ không có địch ý, nhưng tâm trạng có chút phức tạp.

Công chúa được nâng thế này, sợ rằng sẽ có một số người khó chịu hơn.

Có thể người kia vốn cũng không phải là người tốt lành gì, rất khó để chịu đựng, nhưng có liên quan gì tới bọn hắn đâu?
"Công chúa, thân thể của người không khỏe, chúng ta về nghỉ ngơi trước đi!"
"Ừ.

" Sở Khuynh Ca gật đầu.

Phong Ly Dạ thúc ngựa đi đến bên cạnh Mục Uyên và Sở Khuynh Ca, vẻ mặt vô cảm, vươn bàn tay của mình ra: "Lại đây, ta đưa ngươi về.


Tuy rằng trong lòng có một ngụm uất khí, nhưng hắn không phải không nhìn ra được bây giờ Sở Khuynh Ca yếu đến mức có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Đáng tiếc là, Sở Khuynh Ca chỉ liếc nhẹ hắn một cái, sau đó đổi sang một tư thế thoải mái hơn trong ngực của Mục Uyên.

Nàng nhắm mắt lại, yếu ớt nói: "Ta muốn ngủ một lát, ngươi cho ngựa đi thoải mái hơn chút đi, đợi lát nữa ta ngủ thiếp đi rồi, đừng ầm ĩ đánh thức ta dùng bữa tối, cứ bế ta trở về phòng nghỉ ngơi, khi nào ta ngủ đủ rồi thì ta sẽ tự động thức dậy.

"
Bế nàng vào… Mục Uyên đỏ mặt một lúc.

Nhất là khi nhìn thấy ngựa của đám người Thế tử gia chạy đến, trước đó Sở Khuynh Ca còn nguyện ý tự mình cố gắng ngồi thẳng, lúc sau bỗng nhiên cả người tựa vào trong lồng ngực của hắn ta.


Khoảnh khắc cơ thể hai người chạm vào nhau, mọi dây thần kinh trong người hắn ta, gần như bắt đầu đốt cháy.

Cho tới bây giờ… Hắn ta chưa bao giờ thân cận với một cô nương nào như thế.

"Lại đây!” Giọng nói lạnh như băng của Phong Ly Dạ đột nhiên tăng lên, đánh gãy suy nghĩ của Mục Uyên.

Nhưng ngay cả mí mắt Sở Khuynh Ca cũng không thèm nhấc lên, giọng nói lạnh lùng: "Cút đi, chỉ là một tên Thế tử, lấy đâu ra tư cách ra lệnh cho bản công chúa?"
Trong lòng Lam Vũ hoảng sợ, lập tức thúc giục ngựa tiến về phía trước, nhưng lại bị Phong Tứ cản lại.

Hắn ta soạt một tiếng, rút trường kiếm từ bên hông ra.

Xảo Nhi đã bị bọn hắn hại chết!
Không cần biết ai mới là hung thủ thực sự, tóm lại, trong mắt Lam Vũ bây giờ, bọn hắn đều là cùng một loại người!
Phong Tứ không ngờ rằng hắn ta sẽ trực tiếp rút kiếm ra, điều này có nghĩa là ngay cả mạng sống cũng không cần sao?
Sở Khuynh Ca cuối cùng cũng mở mắt ra, khẽ liếc nhìn Lam Vũ một cái, nàng chỉ cười: "Thật tốt, ta thật sự không có nhìn lầm ngươi.

"
Nàng đưa bàn tay yếu ớt lên, nhẹ nhàng giật vạt áo của Mục Uyên: "Nếu ngươi không rời đi thì ngươi cũng ở đây lăn lộn với ta.

"
Mục Uyên có chút khó chịu, Cửu công chúa này thật sự quá vô lễ với hắn ta rồi.


Nhưng mà, hắn ta đã đáp ứng nàng rồi, trong khoảng thời gian này sẽ nghe lời nàng.

Vậy nên, vô lễ thì cứ vô lễ đi, chưa nói tới đột nhiên bàn tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo phía trước của hắn ta tái nhợt vô lực, thật sự là làm người ta thương xót.

"Xin mời dẫn đường.

" Hắn ta liếc nhìn Lam Vũ, vươn cánh tay dài ôm lấy Sở Khuynh Ca, thúc vào bụng ngựa, con ngựa dẫn đầu chạy ra ngoài thuận lợi.

Lam Vũ lại soạt một tiếng, cất trường kiếm vào vỏ, lập tức phi ngựa tới đằng trước dẫn đường cho hắn ta.

Nhìn thấy ba người hai con ngựa dần dần đi xa, tâm trạng Phong Tứ phức tạp khó tả.

Thế tử gia cũng không muốn nhìn thấy nàng như thế này, nhưng công chúa lại như thế, làm trái tim Gia quá đau đớn.

Quay đầu lại nhìn Phong Ly Dạ, Phong Tứ sợ tới mức gần như phát hoảng: "Gia!".


Bình luận

Truyện đang đọc