NHẬT KÝ DƯỠNG THÀNH NỮ BÁ VƯƠNG


Linh Lung thích sự yên tĩnh, cho nên nàng ta chọn ở một chỗ hẻo lánh nhất trong hậu viện mái Tây điện Dục Dương.

Đêm nay không có thị vệ, cũng không có cung nữ.

Nàng ta nằm trong vũng máu, chỉ có một mình, trông thấy rõ mồn một.

Sở Vi Vân trốn sau cánh cổng hình vòm, trơ mắt nhìn Thất Xảo đi xa dần, cũng nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Linh Lung.

Nhưng nàng ta lại không dám ra ngoài, một bước cũng không dám!
Quá đáng sợ!
Cung nữ tên Thất Xảo kia, lại có thể nhẫn tâm đâm từng nhát dao xuống hủy hoại khuôn mặt của Linh Lung.

Cũng may Thất Xảo không phát hiện ra Sở Vi Vân, nàng ta ra tay xong bèn vội vàng đuổi theo.

Hình như là đuổi theo người nào đó.


Sở Vi Vân tới hơi muộn, lúc nàng ta tới nơi, Phong Ly Dạ đã đi ra khỏi viện môn rồi.

Cho nên nàng ta không hề biết, trước khi Thất Xảo tới, chính Phong Ly Dạ là người đả thương Linh Lung trước.

Lúc nàng ta trốn sau cánh cổng, phía sau có vài thị vệ đi qua định hành lễ với nàng ta, nhưng nàng ta lại vội xua tay ý bảo bọn họ lui.

Một câu cũng không dám nói, một chữ cũng không dám thốt ra.

Cảnh tượng thật sự quá đáng sợ!
Mặc dù đám thị vệ có nghe thấy tiếng hét thảm trong góc sân nhưng Tiểu điện hạ không cho phép vào trong thì bọn họ nào dám bất tuân, không ai dám lại gần.

Cũng không biết bao lâu sau, Linh Lung mới thôi không kêu la nữa.

Nàng ta đưa tay sờ lên mặt, lòng bàn tay mu bàn tay dính đầy máu.

Khuôn mặt này thật sự đã bị hủy hoại, vĩnh viễn không cứu được nữa.

Giờ nó đã thành sự thật.

Linh Lung chậm rãi đứng dậy, nàng ta ngoảnh lại trông thấy Sở Vi Vân đang nấp sau cánh cửa.

A! Sở Vi Vân bị dọa sợ đến chân mềm nhũn ra, ngồi thịch xuống đất.

Quỷ!
Khuôn mặt kia, hoàn toàn là gương mặt của một con quỷ!
Linh Lung đang tiến lại gần chỗ nàng ta.

Sở Vi Vân muốn bò dậy để chạy, nhưng toàn thân nàng ta ra rời vô lực, đứng cũng không nổi.

Chứ đừng nói là rời khỏi cái sân nhỏ này.

Nhưng Linh Lung định làm gì? Sao nàng ta cứ tiến về phía mình thế?
Khuôn mặt đầy máu của nàng ta, quả thật là quá đáng sợ!
Đừng! đừng qua đây! Sở Vi Vân hoảng loạn trong lòng, nhất thời không nhớ ra Linh Lung là người của mình, lại cho rằng nàng ta là kẻ thù.

Tóm lại là một người vô cùng đáng sợ!
Đừng qua đây! Nàng ta bị dọa cho liên tục lui lại đằng sau.

Thi vệ phía sau lập tức chạy tới: Tiểu điện hạ!
Lúc bọn họ nhìn rõ khuôn mặt của Linh Lung, ai nấy đều sợ tới đơ người, miệng thì há hốc.

Xoẹt! Có người lập tức rút trường kiếm, vung lên chém về phía Linh Lung.

Bảo bọn họ cút!
Linh Lung trừng mắt nhìn Sở Vi Vân, giọng nói vang lên khàn khàn.

Sở Vi Vân bất động, nàng ta không biết có nên nghe lời Linh Lung không.


Linh Lung hiện giờ, giống hệt như một con quỷ!
Có phải ngươi muốn mọi người biết hết bí mật của ngươi không? Sắc mặt Linh Lung sầm lại, nàng ta giận dữ nói.

Sở Vi Vân lập tức phản ứng lại, vội vàng xua tay, khàn giọng hô lên: Nàng ta là cung nữ của ta, không được tới đây! Mau cút hết cho ta! Không được phép rêu rao chuyện này ra ngoài!
Ai dám nói ra chuyện đêm nay, ta sẽ gi3t chết người đó!
Đám thị vệ ngơ ngác nhìn nhau, lưỡng lự không biết có nên lui đi hay không.

Cung nữ này thật là gớm ghiếc! Nhỡ chẳng may nàng ta đả thương Tiểu điện hạ thì phải làm sao đây?
Linh Lung híp mắt nhìn chằm chằm vào Sở Vi Vân đang ngồi trên nền đất: Xem ra, ngươi muốn để ta nói rõ thân phận của ngươi cho mọi người đều biết!
Cút!
Sở Vi Vân hung hãn bò lên, ngoảnh lại chỉ vào đám thị vệ, thở hổn hển: Ta bảo các ngươi cút! Có nghe thấy không hả? Mau cút ngay cho ta!
Cuối cùng thì đám thị vệ cũng chạy cả đi, nhưng bọn họ chỉ đành đứng canh gác từ xa chứ không dám lui hẳn.

Nếu Tiểu điện hạ xảy ra chuyện bất trắc thì mạng của bọn họ cũng đi tong!
Linh Lung đảo mắt một vòng quanh người Sở Vi Vân, nàng ta xoay người rồi đi về hướng phòng của mình: Vào đây!.


Bình luận

Truyện đang đọc