NHẬT KÝ DƯỠNG THÀNH NỮ BÁ VƯƠNG


“Ngươi!” Nhìn thấy bóng dáng xuất hiện trong tầm mắt mình, Xảo Nhi tức giận đến xanh mặt!
“Phong Tứ, ngươi là cái đồ xấu xa vong ơn phụ nghĩa! Ngươi quên cái mạng của ngươi là do công chúa của chúng ta cứu về rồi sao?”
“Nếu như không có công chúa, bây giờ ngươi đã chết rồi!”
Đêm qua lúc Phong Tứ được đưa về đây, tính mạng đã suýt không còn nữa rồi.

Nếu không nhờ vào bàn tay thần diệu của công chúa thì bây giờ hắn ta có thể ra ngoài đi lại sao?
Vết thương trên người Phong Tứ vẫn chưa hồi phục, cho nên lúc này, sắc mặt cũng vô cùng tái nhợt.

Nhưng mà, đối diện với Xảo Nhi tay trói gà không chặt thì cho dù hắn ta sắp chết cũng có thể chế ngự được nàng ấy.

“Trở về trông coi công chúa đi, người cần ngươi.

” Hắn ta không muốn nói nhiều, sai người áp giải Xảo Nhi trở về.

Xảo Nhi chỉ có thể trơ mắt nhìn thái hậu lên xe ngựa, xe ngựa từ đằng xa, chậm rãi rời đi.

Xảo Nhi vừa sốt ruột vừa tức giận, tức giận đến mức nước mắt sắp rơi xuống.


“Phong Tứ, ngươi cũng giống như đám người đó, đều là đồ xấu xa! Các ngươi giam cầm công chúa, luôn tổn thương đến công chúa! Các ngươi còn có nhân tính hay không?”
“Ta muốn nói cho thái hậu, muốn nói cho hoàng thượng, muốn để cho bọn họ biết, nữ nhi hoàng thất của bọn họ đang phải chịu đựng như thế nào khi ở đây!”
“Buông ta ra! Buông ta ra! Các ngươi là đồ độc ác, buông ta ra!”
Cuối cùng, rầm một tiếng, nàng ấy bị ném trên mặt đất.

Người vẫn như cũ không thể cử động được.

Sau khi Phong Tứ vào cửa, đầu cũng không ngẩng lên: “Công chúa, xin hãy trông coi người của người thật tốt vào, nếu lần sau dám càn rỡ nữa, thuộc hạ chỉ sợ không dám đảm bảo cái mạng nhỏ của nàng ta đâu.


Trong phòng, Sở Khuynh Ca đang uống canh.

Thản nhiên nhìn thoáng qua hắn ta, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng.

“Vậy ít nhất cũng nên giải huyệt cho nàng ấy trước đi chứ, ta còn cần nàng ấy hầu hạ.


“Công chúa! Tên xấu xa này lấy oán báo ân!” Xảo Nhi nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng mắt nhìn Phong Tứ.

Sở Khuynh Ca tiếp tục uống canh, nửa con mắt cũng không nhìn Phong Tứ.

“Thế gian này, người lấy oán báo ơn còn ít sao? Nha đầu này, kiến thức hạn hẹp, vô cùng hiếm thấy.


Những lời này cũng không thấy có bao nhiêu giận dỗi.

Không văn vẻ nhưng lại nói đúng sự thật.

Trong lòng Phong Tứ có chút không được thoải mái lắm.


Nhưng hắn ta không nói lời này, chỉ đi đến trước mặt Xảo Nhi, duỗi ngón tay dài khẽ gõ gõ trên người nàng ấy.

Xảo Nhi phát hiện bản thân có thể cử động rồi, lập tức đứng dậy, lao đến đạp Phong Tứ một cái.

“Tên xấu xa! Cút!”
Phong Tứ đi rồi.

Xảo Nhi đi đến trước mặt Sở Khuynh Ca, đỏ mắt nói: “Thái hậu đến đây, vốn dĩ em có thể đuổi theo rồi, nói với Thái hậu những gì người gặp phải để Thái hậu dẫn người hồi cung, nhưng mà… nhưng mà tên xấu xa này…”
“Thái hậu đến sao?” Sở Khuynh Ca cầm cái muôi trong tay đặt trở lại trong bát.

“Thái hậu không đến thăm ta sao?”
“Không biết bọn họ nói gì với Thái hậu, sau khi Thái hậu đến thăm Vân Quận chúa xong thì rời đi.


Xảo Nhi một bụng ủy khuất: “Nhất định là bọn họ ngăn cản, trước đó Thái hậu đối với công chúa rất tốt, vô cùng yêu chiều người.


“Ta biết rồi.


Sở Khuynh Ca cúi đầu, tiếp tục uống canh: “Canh còn nhiều đấy, em cũng ngồi xuống uống một ít đi.



“Công chúa, người còn có tâm tình mà uống canh sao!” Xảo Nhi gấp đến mức giậm chân.

“Thái hậu đi thật rồi!” Đây là cơ hội duy nhất để công chúa chạy thoát!
“Ta không có tâm trạng, không uống canh thì Thái hậu sẽ trở lại tìm ta, thuận tiện đưa ta ra ngoài sao?”
Căn bản là không có khả năng, không phải sao?
Cho nên, hà cớ gì phải khiến mình phẫn nộ như vậy chứ?
“Tức giận dễ làm tế bào chết, tổn thương cơ thể.


Nàng vẫy vẫy tay: “Lại đây, em cũng uống chút canh đi, bồi bổ thân thế.


Xảo Nhi nào có tâm trạng đó chứ?
Đang định nói gì đó, bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói cung kính của thị vệ: “Thế tử gia!”.


Bình luận

Truyện đang đọc