NHẬT KÝ DƯỠNG THÀNH NỮ BÁ VƯƠNG

498: Nàng, Đừng Có Hối Hận


Hắn đang rất chân thành.

Sở Khuynh Ca có thể cảm nhận được sự chân thành này.

Nhưng, có phải sau khi đi rồi, thì bọn họ sẽ không còn quan tâm tất thảy mọi thứ ở đây nữa?

Không, hắn sẽ không bỏ mặc, cho dù đã đi nhưng hắn vẫn sẽ trở lại.

Vậy thì hà cớ gì?

Ai cũng có gánh nặng phải gánh, trách nhiệm phải hoàn thành.

Cũng như là, ai cũng có thứ mình mong muốn đạt được.

Nàng cũng vậy.

''Ta không đi.''

''Tại sao nàng không đi? Điều khiến nàng muốn ở lại là nước Nam Khánh này, hay là vì một người nào đó?''

Phong Ly Dạ tức giận, bắt đầu tuôn ra những lời khó nghe.

Hắn vốn không phải người dễ kích động như vậy, nhưng chỉ cần là mọi chuyện liên quan tới nàng thì đều khiến hắn mất lý trí!

Hình tượng về một Phong Ly Dạ biết kiềm chế bản thân nhất từ trước tới nay, bây giờ lại sụp đổ trước mặt nàng!

Nữ nhân này, sinh ra là để kiềm chế hắn!

Giống như kiếp trước hắn đã mắc nợ nàng vậy!

''Cho ta một lý do nàng không thể rời khỏi nơi này, nếu có thể thuyết phục được ta thì ta sẽ không ngăn cản nữa!''

Là nàng đã yêu cầu muốn đến Nam Tấn, rốt cuộc là có chuyện gì mới khiến nàng nguyện ở lại một nơi nguy hiểm như nơi này?

Nếu là nữ tử bình thường, họa chăng chỉ vì muốn vui chơi, nhưng nàng không hề tầm thường!


Nàng nhất định là có lý do đặc biệt nào đó để ở lại nơi này, nhưng nàng chưa từng nói cho hắn biết.

Hắn không biết gì về ý định của nàng!

Sở Khuynh Ca không thể nói ra lý do mình phải ở lại Nam Tấn cho hắn biết được!

Hay có thể chính bản thân nàng cũng không biết, mình ở lại đây để làm gì.

Nhưng, tóm lại là nàng không thể đi.

Nàng luôn có cảm giác, đáp án mà mình muốn có vẫn chưa xuất hiện.

Quan trọng nhất là, nàng luôn có dự cảm về sự thật nào đó, sẽ có ngày được đưa ra ánh sáng!

''Tóm lại là, ta sẽ không đi cùng ngài, ngài cũng sẽ không thể vứt bỏ tất cả mà đưa ta đi được!''

Sở Khuynh Ca dựa vào cạnh giường, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.

''Thế tử gia, đừng nói những lời ấu trĩ như vậy nữa, ngài giống ta, đều không thể đi được.''

Phong Ly Dạ nhìn chằm chằm nàng, mười ngón tay siết chặt.

Hắn có thể rời đi, nếu như nàng nguyện cùng hắn phiêu bạt chân trời góc bể.

Hắn thật sự có thể, vì nàng mà vứt bỏ tất cả.

Nhưng nàng lại chưa bao giờ tin.

Phong Tứ đứng canh ngoài cửa, không biết đã sốt ruột tới mức nào.

Thế tử gia không thể rời đi được, nếu hắn kích động rời đi thì cả đời này hắn sẽ phải sống trong hổ thẹn.

Món nợ Phong gia bọn họ nợ nhà Sở Vi Vân còn chưa trả hết.

Cho dù hắn thật sự có vì Cửu công chúa mà từ bỏ mọi thứ, chấp nhận cả đời phiêu bạt giang hồ, thì hắn, cũng sẽ không được hoàn toàn vui vẻ.

Sở Khuynh Ca đón nhận ánh mắt của Phong Ly Dạ, bờ môi đơn bạc thoáng nhếch lên, như cười như không.


''Thế tử gia, đừng tự lừa mình dối người nữa, ngài không thể đi, trọng trách trên vai ngài, ai sẽ gánh? Còn ta, chỉ đơn giản là muốn sống một cuộc sống an nhàn, nhưng ngài lại không làm được cho ta.''

''Khuynh Nhi...''

''Ta nói rồi, ta không cần ngài!'' Giọng nàng trở nên nặng nề: ''Ta thật sự không cần ngài nữa! Đã từ lâu không còn cần nữa rồi!''

Trái tim Phong Ly Dạ, dần truyền đến cảm giác đau nhói, cứ từng cơn từng cơn ùa đến.

''Nếu có một ngày, trọng trách trên vai ta...''

''Đừng vọng tưởng nữa, ngài tưởng ta là mấy nữ tử si tình trong hý kịch dân gian, lúc nào cũng đứng một chỗ chờ đợi ngài sao?''

Lời này của nàng, hoàn toàn bóp nát chút hy vọng mọn hèn còn sót lại của Phong Ly Dạ.

Hắn đã sớm biết!

Sớm biết nàng đã không còn đứng một chỗ chờ hắn nữa, nàng sẽ không cho hắn thời gian để lo liệu mọi chuyện nữa rồi.

Nếu tình cảm đủ sâu, thì sao lại không vui?

Nếu như không bằng lòng thì chỉ có một nguyên do duy nhất, đó chính là, từ trước tới giờ, nữ nhân này chưa từng thật lòng với hắn.

Hắn đi rồi, mang theo hơi thở quyết đoán tuyệt tình.

Lúc rời đi, hắn chỉ để lại một câu nói lạnh như suối băng: ''Nàng... đừng hối hận.''

Sở Khuynh Ca sẽ không hối hận, dù sao thì, nàng cũng không cần thứ gọi là tình yêu.

Sau khi bọn họ rời khỏi, Thất Xảo mới đi tới cửa, trong lòng nhất thời cảm thấy quạnh hiu.

Những mảnh vỡ trên nền đất kia, có lẽ, chính là trái tim của Phong Ly Dạ.

''Có phải người đã vô tình quá rồi không?'' Thất Xảo nhìn chằm chằm Sở Khuynh Ca đang đứng cạnh mé giường, giọng điệu của nàng ấy xen chút oán giận.

''Ban nãy, ngài ấy đã thật sự muốn đưa người đi, ta có thể nghe ra được, là thật lòng đó! Nếu người hối hận thì giờ đuổi theo ngài ấy vẫn còn kịp! Bỏ lỡ lần này, nếu ngài ấy thật sự cắt đứt duyên tình từ đây thì cả đời này công chúa sẽ sống trong day dứt đó!''


499: Thật Ra Hắn Rất Yêu Người


Một tấm chân tình, rốt cuộc có thể trải qua bao nhiêu lần bị tổn thương đây?
Đừng nói là Thế tử gia, ngay cả Thất Xảo ban nãy nghe được cũng đau lòng thay hắn.

Người bình thường còn biết như thế nào gọi là từ bỏ, thà rằng nhặt lên lòng tự tôn đã bị phá vỡ của mình còn hơn là để người ta giẫm đạp lên.
Huống hồ là Ly thế tử vốn tâm cao thế ngạo?
Thất Xảo không tin trên đời lại có người si ngốc đến vậy.
Bị từ chối hết lần này tới lần khác, bị tổn thương mà vẫn một lòng say mê không chút hối tiếc.
Hỏi thế gian này có ai si tình như hắn không?
Người nhất định sẽ hối hận.
Thấy Cửu công chúa vẫn đứng nguyên tại chỗ không cử động, gương mặt lạnh tanh không chứa cảm xúc gì, Thất Xảo biết, nàng sẽ không đuổi theo đâu.
Để mặc nam tử xuất chúng mà nữ tử khắp thế gian này đều muốn có kia, cô độc ôm nỗi đau trong lòng.

Cuối cùng, chỉ đành tuyệt vọng thu lại tất cả tình cảm và h@m muốn của mình!
Nếu nàng không hối hận thì ngay cả mạng sống của mình, Thất Xảo cũng có thể giao cho nàng!
Cửu công chúa nhất định sẽ hối hận!
Ngươi thì hiểu cái gì.

Ánh mắt của Sở Khuynh Ca, cuối cùng cũng có tiêu cự.
Nhìn quanh quất đống đồ đạc rơi ngổn ngang trên mặt đất, nàng có hơi lúng túng, chỉ đành ngồi xuống giường.
Đúng là ta không hiểu, nhưng có một điểm ta lại rất rõ, đó chính là, người đúng là khúc gỗ không biết yêu đương!
Thất Xảo nhất thời nổi giận, hậm hực nhặt những mảnh sứ vỡ dưới đất lên.
Rồi tự nhiên nàng ấy thấy đau, hóa ra đầu ngón tay bị vật sắc nhọn cứa đứt rồi.
Huhu! Đau quá!
Nghĩ lại giây phút Thế tử gia rời đi, đôi mắt sâu đen của nàng lại không còn chút sức sống nào, trái tim cũng không hiểu sao như bị cấu véo đến đau đớn!
So với vết thương trên đầu ngón tay này, còn đau hơn nhiều!
Nàng ấy không thể nhìn nam tử tuyệt thế kia đau lòng, bản thân nàng ấy còn cảm thấy đau lòng hơn hắn.
Đau đến chết mất!
Đừng nhặt nữa, ngươi đi tìm ít dược liệt về đi.
Sở Khuynh Ca đi tới góc nhà, nhặt giấy bút lên, viết lên đó tên mấy loại dược liệu.
Có một số dược liệu rất hiếm, không dễ tìm, nhưng nhất định phải tìm đủ về đây.
Nói rồi, nàng nhét ngân phiếu và đơn thuốc vào tay Thất Xảo.
Ta biết rồi.

Thất Xảo cầm lấy, sau đó, nàng ấy lại định ngồi xuống nhặt mảnh vỡ trên đất.
Sở Khuynh Ca trầm giọng: Đang cần gấp, ngươi đừng nhặt nữa, lát nữa ta sẽ kêu tiểu cung nữ tới dọn sạch, mau đi đi.
Gấp như vậy sao? Không phải mới vừa nãy thôi, nàng còn đang nói cái gì mà yêu với đương sao?
Sau nhoáng một cái đã bắt đầu làm chuyện chính rồi?
Còn không có thời gian để buồn đau.
Cửu công chúa này có phải nữ nhân không vậy? Thật sự là không tim không phổi, không có dù chỉ một chút thứ gọi là tình cảm ư?
Mau đi đi, việc này rất gấp.
Ai biết được Sở Khuynh Ca có tim có phổi hay không chứ? Có khi, bản thân nàng còn không biết.
Sau khi đuổi Thất Xảo đi, Sở Khuynh Ca cũng không cho gọi tiểu cung nữ tới dọn mà lại ngồi một mình trên giường, ngồi hơn nửa canh giờ.
Lúc đó, nàng cũng chẳng rõ mình đang nghĩ tới chuyện gì, có lẽ, trong đầu nàng chỉ là một khoảng trống rỗng.
Mãi tới khi có tiếng ho nhẹ vang lên ngoài cửa.
Nàng ngẩng đầu nhìn ra cửa thì thấy Mộ Bạch đang dẫm lên mấy mảnh gốm sứ vỡ dưới đất, tiến vào trong phòng.
Hắn ta xắn ống tay áo lên, bắt đầu thu dọn đống bừa bộn trên sàn.

Không cần dọn nữa, lát nữa ta sẽ cho cung nữ tới dọn.

Cùng là một câu nói, nhưng nàng chỉ đứng dựa vào trụ đầu giường, lặng yên nhìn hắn ta.
Mộ Bạch không để ý, cứ tiếp tục thu dọn từng chút một, hắn ta đem chúng ra ngoài rồi vứt vào một góc trong sân.
Cứ như vậy mười mấy lần, sau đó hắn ta còn quét lại hai lượt cho sạch, lúc này, căn phòng bừa bãi mới tạm sạch sẽ được chút.
Chỉ có điều kỳ lạ là, trong phòng không hề có bàn ghế gì, không gian trống không.
Chỉ có một cái giường, một chiếc bàn con con và một chiếc tủ.
Đầu bàn và tủ đều bày biện những đồ dùng thường ngày Sở Khuynh Ca hay dùng.
Thật ra...!hắn rất yêu ngươi đó.
Mộ Bạch thầm thở dài: Đồ của ngươi, hắn không nỡ động vào dù chỉ một thứ, vậy mà ngươi còn nói là hắn muốn ngươi chỉ vì không cam tâm, không thích thôi sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc