NHẬT KÝ DƯỠNG THÀNH NỮ BÁ VƯƠNG


“Ngươi!” Sắc mặt Phong Ly Dạ trầm xuống, đá chân ra.

Ngự y bị hắn đá một cái, bay từ sau bức bình phong ra bên ngoài.

Phong Tảo bị dọa vội vụt qua đó, rồi nhanh đón được ngày đã bị dọa sợ run cầm cập.

“Gia, đừng xúc động!”
“Tiểu Ly Tử, đây không phải lỗi của ngự y” Phong Dụ Hoa cũng đi qua đó giúp Phong Tảo đỡ ngự y sang một bên
Để tránh cho Phong Ly Dạ trong lúc nóng giận lỡ tay giết chết ngự y!
Bên ngoài, bỗng nhiên xẹt qua một trận gió lạnh.

Một tiếng “phịch , có người bị vứt trên mặt đất, lại là Cửu công chúa Sở Khuynh Ca!
“Nói! Rốt cuộc ngươi đã động tay động chân gì trên người của nhi tử ta? Nói mau!”
Yến Lưu Nguyệt đạp một chân lên trên người nàng.


Sở Khuynh Ca nhắm mắt, hít sâu, lúc này mới miễn cưỡng thở ra một hơi dưới chân của nữ nhân này.

Đúng là khá may mắn, lúc nãy nàng vừa thu hồi ngân châm trên người Phong Tứ xong, thì nữ nhân này đã đến.

Nếu bà ta tới sớm một chút, ngân châm kia vẫn cắm trên người Phong Tứ, e là sẽ lớn chuyện!
“Cô nhóc?” Phong Dụ Hoa hoảng sợ, bước nhanh qua đó, rồi phóng một chưởng lên trên đùi Yến Lưu Nguyệt.

Chưởng phóng ra không nặng, nhưng vẫn làm ống chân Yến Lưu Nguyệt chấn động, không thể không thu về.

Phong Dụ Hoa lập tức đỡ Sở Khuynh Ca lên, kéo nàng ra phía sau người nàng ấy.

“Đại tẩu.”
“Nàng ta làm nhi tử ta bị thương, bây giờ Mặc Nhi còn đang trong cơn nguy kịch, lúc nào cũng có thể.”
Yến Lưu Nguyệt thở phì phò, lửa giận đã sắp làm bà ta mất hết khống chế !
“Phong Dụ Hoa, ngươi dám che chở nàng ta!”
“Đại tẩu, chuyện này vẫn chưa tra rõ, việc này, chưa chắc là do Cửu công chúa làm.”
Phong Dụ Hoa không muốn làm đại tẩu đau lòng.

Năm đó đại tẩu của nàng ấy cũng là một vị nữ trung hào kiệt, đã yên lặng cống hiến cả thanh xuân của mình trên chiến trường.

Nàng ấy kính nể đại tẩu, nhưng cũng không thể để bà ta vô duyên vô cớ lấy mạng của Sở Khuynh Ca!
Vừa rồi nhìn thấy Sở Khuynh Ca bị bà ta đạp dưới chân, nhưng nàng vẫn luôn bày ra dáng vẻ quật cường không sợ gì cả, không hiểu sao trong lòng nàng ấy có một cảm giác khó chịu không nói thành lời.

Giống hệt như Nam Tinh năm đó vậy!
“Tối hôm qua Mặc Nhi của ta đến Công Chúa uyển của nàng ta, sau khi trở về đã bị thương thành như vậy, không phải nàng ta thì còn là ai nữa?”

Mười ngón tay của Yến Lưu Nguyệt căng cứng, sát khí trong mắt lộ ra ngoài.

“Bây giờ Mặc Nhi đã sắp không cố được rồi, nếu như vậy, ta sẽ giết yêu nữ này để chôn cùng với Mặc Nhi!”
“Đại tẩu.."
“Nhi tử của bà còn sống đó, vậy mà bây giờ bà đã nghĩ phải hạ táng cho hắn rồi sao?”
Sở Khuynh Ca chỉnh sửa quần áo trên người, đi ra từ phía sau Phong Dụ Hoa.

Phong Dụ Hoa giật mình, có ý muốn kéo nàng ra sau theo bản năng.

Nàng không biết võ công của đại tẩu cao cường đến mức nào!
Có điều lâu lắm rồi đại tẩu không ra tay, nhưng năm đó, đại tẩu cũng là cao thủ hàng đầu.

Cô nhóc này, đúng là không sợ chết.

Nhất là đến nước này rồi mà còn dám châm chọc!
“Đừng nói nữa” Trong lòng Phong Dụ Hoa cũng rất là khó chịu, Phong Thần Mặc chính là một đứa bé ngoan, người lớn trong nhà không ai là không thương xót hắn ta.

Nàng ấy nhìn Yến Lưu Nguyệt, thành khẩn nói: “Đại tẩu, chuyện này.”

“Thương tích của hắn ta đúng là do ta gây ra.”
Lời nói của Sở Khuynh Ca làm cho hận ý của tất cả mọi người trong đại đường lập tức bùng cháy lên.

Ngay cả Phong Tảo và Lam Trù cũng trừng mắt nhìn nàng, suýt nữa đã không kìm được mà vung chưởng đánh nàng.

Quốc Công đại nhân luôn im lặng, nhưng lúc này cũng bùng lên sát khí.

“Khuynh Ca!” Vẻ mặt Phong Dụ Hoa đã dao động.

Vừa không dám tin, cũng vừa hoảng hốt!
Nha đầu này, dám đứng trước mặt mọi người thừa nhận bản thân đánh Phong Thần Mặc bị thương, đây rõ ràng là tự tìm đường chết!
Nàng bị ấm đầu hay là bị điên rồi?
Lòng bàn tay Yến Lưu Nguyệt cứng ngắc, ngưng tụ chân khí trong tay, rồi giống như phát điên đánh về phía Sở Khuynh Ca: “Yêu nữ, ta giết ngươi!”..


Bình luận

Truyện đang đọc