NHẬT KÝ DƯỠNG THÀNH NỮ BÁ VƯƠNG



Mặt của Sở Vi Vân quả thực bị sưng, có thể thấy rõ dấu năm đầu ngón tay.
Mà phu nhân tướng quân Lý phu nhân vẫn phục ở bên giường, đau lòng khóc: “Phu quân, phu quân, thiếp đã không bảo vệ được tôn nghiêm cho chàng, thiếp có lỗi với chàng”.
Nhìn thấy vết thương gần ở tim của phu quân đã được khâu lại với hình thù kì quái, hơn nữa, sắc mặt của phu quân còn khó coi hơn trước đó.

Còn có thân hình cường tráng, quần áo xộc xệch kia, đã sớm bị cửu công chúa nhìn thấy và sờ mó.

Sắc mặt Lý phu nhân hiện lên sự tuyệt vọng, đột nhiên nghiến răng, lao về phía cột giường muốn đập đầu.
“Phu quân, thiếp đến thỉnh tội với chàng!”
“Phu nhân!”
Phong Tảo vội vàng chạy tới, kịp thời kéo Lý phu nhân lại khi đầu của bà sắp va vào cột giường.
“Buông ta ra, để ta chết! Ta muốn đi cùng phu quân, buông ta ra!”
Lý phu nhân quyết tâm tìm đến cái chết, không thể đập đầu vào cột giường liền rút lấy thanh kiếm ở thắt lưng Phong Tảo!

“Phu nhân, bà bình tĩnh chút, đừng làm chuyện ngu ngốc!”
Những người phía sau đang ra sức khuyên can, Phong Tảo chỉ có thể giữ chặt bà lại để ngăn bà tự sát.

Lý phu nhân tìm đến cái chết, Phong Li Dạ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Sở Khuynh Ca, không chỉ tràn đầy tức giận, mà còn có hận ý: “Ngươi rốt cuộc muốn hại bao nhiêu người mới vừa lòng?”
“Ta không có… hại người.”
Sở Khuynh Ca mở miệng, thở gấp đến độ lời nói không rõ ràng.
“Ta… đang cứu… ông ấy, buông …”
“Dạ ca ca, Khuynh Ca muội muội trước đây đã nghe nói về một tà thuật dùng máu trong tim đàn ông cường tráng để luyện đơn, ăn rồi có thể trẻ mãi không già.”
Sở Vi Vân che giấu ý cười trong đáy mắt, giả bộ bất an: “Dạ ca ca, huynh mau đi xem Tần tướng quân trước.”
Những lời này đã đánh thức Phong Li Dạ.
Phong Li Dạ phất tay, Sở Khuynh Ca mềm nhũn ngã xuống đất như diều đứt dây.

Suýt chút nữa là ngạt chết rồi, bây giờ, không còn chút sức lực nào.
“Nhốt bọn họ lại!” Phong Li Dạ ra lệnh, Sở Khuynh Ca còn chưa kịp giải thích, đã bị thị vệ kéo lên, áp giải ra ngoài.

Còn có Lam Vũ chưa thể tự do cử động, cũng bị đưa ra ngoài.
“Phu nhân, Tần tướng quân vẫn còn thở!”
Sau khi Phong Tảo kiểm tra liền lập tức khuyên giải: “Phu nhân, bà đừng làm chuyện ngốc nghếch, tướng quân vẫn còn sống!”
“Phu quân… vẫn còn sống ư?” Lý phu nhân bàng hoàng, lập tức bò qua.

Nhưng những vết máu này, khuôn mặt trắng bệch này, phu quân của bà thật sự vẫn còn sống sao?
“Mau gọi đại phu!” Phong Li Dạ trầm giọng nói.
Đại phu rất nhanh có mặt, sau khi bắt mạch Tần tướng quân, sắc mặt có chút kỳ quái.

Lí Thị vội vàng hỏi: “Đại phu, có phải phu quân tôi, ông ấy…”
“Phu nhân, vết thương của Tần tướng quân …”
“Đại phu, Tần tướng quân sao rồi? Có phải đã bị Khuynh Ca muội muội hại chết rồi không?”
Sở Vi Vân từ đâu chen vào, nhìn vị đại phu đầy ẩn ý.
“Đại phu, lúc trước ông nói muốn cứu Tần tướng quân đã rất khó! Bây giờ người đã bị Cửu công chúa giày vò một hồi, có phải còn… khó hơn nữa sao?”
Điều này có nghĩa là khó, nhưng không phải là không chữa được!
Nhưng trước đây ông chưa từng nói qua là “khó cứu chữa”, điều ông nói là vô phương cứu chữa.

Nhưng hiện tại, mạch của Tần tướng quân rõ ràng đã chuyển biến tốt hơn, ánh mắt đại phu lóe lên một tia nghi ngờ, nhưng vẫn có chút do dự.

Lời này của quận chúa nghe ra có vẻ như đang ám chỉ điều gì?
Sở Vi Vân lại nói: “Khuynh Ca muội muội còn nói cái gì có thể chữa bệnh cho Tần tướng quân, nhưng muội chỉ thấy muội ấy dùng dao rạch lên người Tần tướng quân, nếu như làm vậy có thể chữa khỏi cho Tần tướng quân thì còn cần đại phu làm gì?”
“Sao có thể chỉ là là tùy ý rạch vài đường là có thể chữa khỏi cho Tần tướng quân?”
Cuối cùng đại phu cũng chắc chắn rằng bản thân đã nghe được ám hiệu từ Vân quận chúa.
Hơn nữa, bản thân là đại phu, nếu không chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân, để cho Cửu công chúa tùy tiện giày vò một chút liền trị khỏi thì sau này tương lai của ông ở Mạc Thành thậm chí là cả nước Sở này sẽ ra sao? Đại phu đặt tay của Tần tướng quân xuống, đứng dậy, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Phong Li Dạ.
“Thế tử gia, vết thương của tướng quân vốn đã khó chữa trị, sau khi bị Cửu công chúa giày vò lại càng khó chữa hơn.”

“Phu quân tội nghiệp của ta!” Lý phu nhân khóc đến thương tâm, thiếu chút nữa lại muốn tìm đến cái chết.
Đại phu không quan tâm đến Lý phu nhân, người có địa vị cao nhất ở đây chính là Li thế tử.
Lời nói của Phong Li Dạ cất lên.

Trong lòng đại phu kích động, nhưng cũng không dám quá lộ liễu biểu hiện ra ngoài.
Ông không biết Cửu công chúa đã làm gì Tần tướng quân, nhưng rõ ràng là đầu mũi tên ghim trong cơ thể Tần tướng quân đã được lấy ra ngoài.

Về phần Tần tướng quân, không những không bị cướp đi tính mạng, mạch đập vậy mà lại ổn định hơn.

Nhưng chuyện này đến nay chỉ có đại phu biết.
Đại phu lập tức gật đầu nói: “Vâng! Lão phu nhất định sẽ trị khỏi bệnh cho Tần tướng quân!”.


Bình luận

Truyện đang đọc