NHẬT KÝ DƯỠNG THÀNH NỮ BÁ VƯƠNG


Trong lúc trầm tư, tại một chỗ trên hành lang, bỗng nhiên xuất hiện một bóng người.

Là Phong Tảo đang bưng chén thuốc.

Bởi vì sợ lúc đội ngũ xuất phát đến không kịp, nên đêm qua Phong Tảo gần như không ngủ, sáng sớm đã bắt đầu sắc thuốc.

Trông thấy Sở Khuynh Ca đứng ngoài phòng Xảo Nhi, bước chân của Phong Tảo có hơi ngừng lại một chốc.

Rồi mới bưng thuốc, cúi đầu đi tới.

“Công chúa, đây là… thuốc do đại phu bốc cho Xảo Nhi, ta, ta đã sắc xong rồi.


Hắn ta có hơi sợ, sợ công chúa còn tức giận lần trước mình vô lễ, không cần chén thuốc của hắn ta.

Đại phu đã nói, uống xong chén thuốc này, nguyên khí của Xảo Nhi sẽ được củng cố.

Sau này còn phải đi một đoạn đường rất dài, nếu như nguyên khí cứ không tốt, cơ thể cũng sẽ khỏe chậm hơn.

“Bưng vào trong bón cho nàng ấy uống đi.


” Sở Khuynh Ca vươn eo một cái, quay người rời đi.

Phong Tảo có hơi không phản ứng lại được.

Công chúa không chỉ không từ chối thuốc của hắn ta, còn để hắn ta đi vào bón cho Xảo Nhi uống?
Công chúa… không tức giận sao?
“Chỉ cần là thật lòng đối xử tốt với Xảo Nhi, công chúa nhà chúng ta sẽ không có ý kiến gì.


Lam Vũ chắp tay với hắn ta một cái, cũng rời đi.

Công chúa muốn nhường xe ngựa cho Xảo Nhi, hắn ta cũng phải nghĩ cách chuẩn bị cho công chúa một chiếc xe ngựa khác mới được.

Nhưng Lam Vũ không ngờ rằng, Sở Khuynh Ca hoàn toàn không định ngồi một chiếc xe ngựa khác.

Đến khi hắn ta bế Xảo Nhi lên xe ngựa, Cửu công chúa lại ngồi trước xe ngựa với hắn ta.

“Công chúa, đây… đây là vị trí của xa phu.

” Lam Vũ vô cùng kinh ngạc.

Lúc bình thường, hai vị trí này đều là hắn ta và Xảo Nhi ngồi.

“Ý của ngươi là, muốn ta đi cưỡi ngựa?” Sở Khuynh Ca dựa vào vách xe.

Dù sao, ngồi chỗ này cũng thoải mái hơn cưỡi ngựa chứ.

“Ý của ta không phải vậy, chỉ là…”
“Không phải là được, đi thôi, chúng ta phải xuất phát rồi.


Nàng giương mắt lên nhìn, trong đường nhìn, cuối cùng cũng xuất hiện hình bóng thon dài đó.

Từ đêm hôm qua trở về đến bây giờ, vẫn chưa gặp nhau.

Hắn biết nàng về rồi, cũng không đến nhìn nàng một cái.


Vẫn đang tức giận.

Lam Vũ cũng ngẩng đầu, nương theo đường nhìn của nàng, nhìn thấy bóng dáng của Phong Ly Dạ.

Trong lòng hắn ta có hơi bất an: “Công, công chúa, Xảo Nhi đã nói, không, không cần báo thù… cho nàng ấy.


Thật ra bọn họ đều có hơi hoảng loạn.

Đánh Xảo Nhi là mệnh lệnh của Thế tử gia.

Hiện giờ, quan hệ của công chúa và Thế tử gia đã đến mức đông cứng, nếu như lại có thêm xung đột gì đó, mối quan hệ này còn có thể tốt lên lại sao?
Hiện giờ Xảo Nhi không dám hy vọng xa vời rằng Thế tử gia và công chúa còn có thể quay lại như lúc đầu nữa, nhưng ít nhất trên đoạn đường này, không nên có thêm mâu thuẫn gì.

Bằng không, người chịu khổ sẽ là công chúa của bọn họ.

Sở Khuynh Ca vẫn dựa trên vách xe.

Xe ngựa dần dần chuyển động, bóng người trong đường nhìn đó, dường như ngày càng cao lớn, anh tuấn.

Nhưng mà, càng ngày càng xa vời.

“Thù đánh Xảo Nhi, ta không thể báo được, không cách nào xuống tay với hắn.



Nàng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong đầu, bóng người đó lại càng rõ ràng hơn.

Sở Khuynh Ca cười nhạt, có chút bất đắc dĩ: “Ừm, thật sự, không xuống tay được.


Lam Vũ chấn động trong lòng, đây là lần đầu tiên công chúa không thể làm gì một người nào đó.

Nàng chính là một người có thù tất báo, phân rõ yêu hận!
Quả nhiên, đối với công chúa, Thế tử gia là khác biệt!
Chỉ sợ bản thân công chúa còn chưa ý thức được?
Giương mắt nhìn, đội ngũ vẫn không nhanh không chậm đi trên con đường.

Đoạn đường này, lúc nào mới có thể đến điểm cuối?
…Lão đương gia tỉnh rồi!
Thật không ngờ, Cửu công chúa lại thật sự là thần y!
“Y thuật quá xuất sắc!” Ngay cả đại phu của sơn trại cũng tỏ ra sùng bái.

Mọi người còn chưa kích động xong, Hương Lan đã bước nhanh vào, nhìn Mục Uyên, kinh hãi đến mức gần như nói không nên lời: “Thiếu trại chủ, bên ngoài… bên ngoài có người tìm người!”.


Bình luận

Truyện đang đọc