NHẬT KÝ DƯỠNG THÀNH NỮ BÁ VƯƠNG



Tối nay Cửu công chúa không mặc trang phục lộng lẫy đến đây.

Các tướng sĩ vừa nhìn cảm thấy rất ngạc nhiên.

Trên người nàng mặc một bộ thường phục, nhưng trông rất thanh nhã, thoải mái, tươi mới.

Trên mặt nàng không trang điểm, nhưng mà mày đẹp như vẽ, môi hồng răng trắng, đôi mắt to sáng ngời, tựa như là viên đá quý khảm trong mây mù, đẹp tuyệt vời.

Không có trang điểm đẹp tuyệt trần, chỉ có dung mạo đẹp tuyệt trần.

Không xa hoa, không tự phụ, càng nhìn trông càng đẹp.

Nhưng Xảo Nhi vẫn thấy không vui, nàng ấy biết công chúa đẹp, nhưng, công chúa còn có thể càng đẹp hơn.

Ở vị trí chính của bữa tiệc, Ly thế tử đang ngồi cùng bàn ăn với Cửu công chúa.

Có thể thấy được, cho dù là trong lòng bá tánh, hay là tướng sĩ, thậm chí trong lòng quan viên thì địa vị của vị Ly thế tử này không hề thấp hơn Cửu công chúa xuất thân từ hoàng gia.

Sở Khuynh Ca đã quen Phong Ly Dạ luôn có địa vị cao, sắp xếp vị trí thế nào nàng không thèm để ý.


Hắn vẫn mặc bộ trường bào mà ngày thường hay mặc.

Nhưng cả người hắn toát ra vẻ tao nhã, cho dù mặc cái gì, cũng đều xuất sắc đến độ khiến người ta không thể dời mắt.

Chỉ là tối này, không hiểu vì sao tâm trạng của tên này lại không vui, sau khi đến chỉ lo uống rượu, không thèm nói với ai một câu nào?
Không khí của bữa tiệc dần trở nên xấu hổ, bởi vì Ly thế tử thật sự không để ý tới bất kỳ ai, từ đầu đến cuối đều sầm mặt.

Cho đến khi tiếng nhạc vang lên, không khí mới xem như trở nên sinh động hơn một chút.

Nhóm vũ cơ nện bước chân nhanh nhẹn uyển chuyển, từ từ đi vào chính giữa quảng trường.

“Nghê Thường Vũ!” Hai mắt Xảo Nhi sáng ngời, lập tức trở nên hưng phấn.

Không ngờ rằng ở nơi biên cương cũng có vũ cơ nhảy Nghê Thường Vũ!”
Sở Khuynh Ca hoàn toàn không hiểu những cái này, nàng nhướng mày hỏi: “Rất đẹp sao?”
“Đương nhiên đẹp!” Xảo Nhi rót cho nàng một chén rượu, kề sát người nàng thì thầm nói: “Cô nương có thể nhảy điệu nhảy này nhất định phải có cơ thể cực kỳ dẻo dai, năng lực vũ đạo phải thật vững chắc…”
“Chính là nói, nhất định phải là người bậc thầy, đúng không?”
Sở Khuynh Ca nếm một ngụm rượu, lập tức nhíu mày, hơi thè đầu lưỡi hồng nhạt ra.

“Thật là cay!”

Các tướng sĩ cách đó không xa đều đỏ hết cả mặt, suýt thì không dám nhìn thẳng.

Thế mà công chúa lại có một mặt nghịch ngợm đáng yêu như vậy, cái này… Cái này bọn họ thật sự không nên nhìn!
Phong Tảo cũng đã mặt đỏ tai hồng, hành vi cử chỉ của Cửu công chúa này đùng là không kiêng kỵ chút nào.

Hắn ta liếc nhìn Thế tử gia ngồi ở phía trước, chỉ thấy Thế tử gia im lặng uống rượu tựa như là không hề để ý.

Hoặc là, vốn hắn không thấy được.

Phong Tảo thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa mới ngước mắt lên, đã nhìn thấy có người đứng trên bồn hoa, được những người khác đỡ, từ từ đi đến.

Vai chính Nghê Thường Vũ đã tới!
Màn lụa hồng nhạc, che khuất cô nương ở chính giữa bồn hoa.

Cô nương kia mang khăn che mặt, không nhìn thấy rõ gương mặt.

Nhưng, xuyên qua màn lụa mỏng, có thể mơ hồ nhìn thấy dáng người của nàng ta ẩn hiện.

Thướt tha yêu kiều, tinh tế tuyệt mỹ, xa hoa lộng lẫy!
“Dáng người rất đẹp!” Đến Sở Khuynh Ca cũng không nhịn được mà khẽ thở dài.

Khoảnh khắc khăn che mặt vừa rơi xuống, gần như là làm cho toàn bộ tướng sĩ ở đây kinh ngạc.

Xảo Nhi cũng xem đến như si như say, cho đến khi, khăn che mặt của cô nương kia rơi xuống.

Nàng ấy kinh ngạc đến rớt cả cằm: “Vân quận chúa?”.


Bình luận

Truyện đang đọc