NƯƠNG TỬ MAU TỚI BẢO VỆ TA

Đêm 30 tết, chẳng những cả nhà Vĩnh Định Hầu phủ được đoàn viên mà còn nhận được một tin tức tốt, trong khoảng thời gian ngắn, người người đều vui vẻ ra mặt, sau khi kích động, Lý lão hầu gia lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào bụng Tô Nhược Tuyết, ánh mắt kia, suýt chút nữa đã làm tất cả mọi người nổi da gà, có điều hết lần này đến lần khác do khác biệt nam nữ, ông cụ không thể nhìn mãi được, thật đúng là khiến ông hèm chết.

Thật sự không nhìn nổi nữa, Chiêu Nghi đại trưởng công chúa ho nhẹ một tiếng, thu hút ánh mắt tất cả mọi người lên người của mình, "Nếu như A Dụ đã trở về, vậy thì giao chuyện viết câu đối treo hai bên cửa còn lại của viện mọi người cho nó đi."

Lý lão hầu gia có chút không cam lòng, hai câu đối treo cửa làm gì quan trọng bằng chắt gái của ông cụ? Tuy nhiên, Lý lão hầu gia vẫn không lên tiếng, thành thành thật thật, nghênh ngang ngồi im một chỗ không nhúc nhích.

Chiêu Nghi đại trưởng công chúa lạnh nhạt nhìn thoáng qua, bà cụ lên tiếng lần nữa, "Còn không mau đi." Lý lão hầu gia tủi tủi thân thân, ông cụ chậm chạp dẫn đám nhi tử và tôn tử của mình đi đến thư phòng.

Đợi đến khi bọn họ rời đi, Chiêu Nghi đại trưởng công chúa lại quan sát đánh giá Tô Nhược Tuyết thêm lần nữa, bà cụ thương tiếc nói: "A Dụ hồ đồ quá rồi, lần này khổ cho con."

có thể bầu bạn bên cạnh hắn, Tô Nhược Tuyết không hề cảm thấy đau khổ, nhưng được trưởng bối yêu thương lại làm lòng nàng tràn đầy ấp áp, "Tổ mẫu, con không có khổ, trên đường đi có phu quân, còn có Ngô ma ma và các nha hoàn chăm sóc, sức khỏe con tốt lắm ạ."

Sắc mặt Tô Nhược Tuyết trong suốt, ánh mắt sáng lấp lánh, nếu người không biết đúng là không ngờ nàng vừa bôn ba gần 20 ngày trên đường, Chiêu Nghi đại trưởng công chúa hết ngó trái rồi lại ngó phải, càng nhìn càng yêu thích, bà cụ kiềm lòng không được nắm chặt tay Tô Nhược Tuyết, tay còn lại giữ chặt tay Chu Tử San rồi vui vẻ nói: "Như vậy là tốt rồi, năm sau Hầu phủ của chúng ta chắc chắn sẽ rất náo nhiệt."

"Đúng thế ạ." Hai người mang thai đều là con dâu của mình, hôm nay vẻ vui mừng hiếm có cũng lộ ra ngoài mặt Triệu thị, cuộc đời của bà trôi qua không xuông sẻ, chớp mắt đã trở thành chuyện cũ trước đây, sau này bà có nhi tử, có con dâu và sẽ có tôn tử tôn nữ, những người đã từng tính kế lên cuộc đời bà, có lẽ không còn quan trọng như vậy nữa.

Nhị phu nhân và tam phu nhân cũng hợp thời lên tiếng, trong khoảng thời gian ngắn bầu không khí hòa thuận vui mừng.

Có điều vui thì vui, song Chiêu Nghi đại trưởng công chúa vẫn đau lòng vì Tô Nhược Tuyết đi đường xa mệt nhọc, chưa nói được mấy câu, bà cụ đã đuổi nàng về nghỉ ngơi, sau đó còn dặn hai người phải đến dùng cơm tất niên với mọi người, còn buổi trưa hai người bọn họ cứ dùng bữa trong tiểu viện của mình là được.

Có thể có được trưởng bối biết thông cảm như vậy, Tô Nhược Tuyết cực kỳ cảm động, bởi vì hôm nay là ngày 30 tết, để sớm về đến nhà mà trời còn chưa sáng bọn họ đã gấp rút lên đường, tuy rằng sức khỏe tốt nhưng liên tục di chuyển như thế Tô Nhược Tuyết vẫn có chút mệt mỏi, được Chiêu Nghi đại trưởng công chúa khuyên bảo, nàng cũng không kiên trì, "May mắn được tổ mẫu yêu thương, vậy thì Tuyết Nhi cung kính không bằng tuân mệnh ạ."

"Tử San cũng về nghỉ ngơi đi, chỗ của ta không có việc gì, có mẫu thân các con và hai thẩm thẩm ở lại trò chuyện với ta là được rồi." Chu Tử San mang thai lớn tháng hơn Tô Nhược Tuyết, nếu hôm nay không phải 30 tết thì người trong phủ cũng không để nàng đi đi lại lại như thế.

Trong khoảng thời gian này đã quen với sự chăm sóc của mọi người, Chu Tử San cũng không đùn đẩy, giọng nói ngọt ngào vang lên, "Tử San cảm ơn tổ mẫu."

Dáng người Chu Tử San nhỏ nhắn, lúc ngồi không cảm thấy quá rõ ràng, thế nhưng khi nàng đứng lên, cái bụng cao ngất dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người, Tô Nhược Tuyết âm thầm ước lượng, quả nhiên, chỉ hơn kém vẻn vẹn 3 tháng mà không thể so sánh nổi.

Chị em dâu hai người cùng rời khỏi An Hi Cư, Chu Tử San nhìn Tô Nhược Tuyết đi lại nhẹ nhàng bên cạnh, rồi nhìn lại bản thân mình phải cần người dìu bên cạnh, một tay này đỡ sau lưng rồi cảm khái: "Tuyết Nhi, muội lợi hại quá."

Liên tiếp hai lần được khen mà chẳng hiểu gì, Tô Nhược Tuyết không kịp phản ứng, vẻ mặt có chút mờ mịt. Kỳ thật nói ra cũng buồn cười, trước đây nàng chẳng hề cảm thấy bản thân mình có gì không đúng, nhưng bây giờ nhìn thấy Chu Tử San, nàng không khỏi tỉnh ngộ, nàng nhớ đa số các phu nhân có thai đều sẽ như đại tẩu vậy, gầy yếu, cẩn thận, ngược lại hình như nàng có chút quái dị thì phải. Tuy nhiên những chuyện này rơi vào trong mắt người khác, tựa hồ như nàng đã làm chuyện gì không thể chấp nhận được vậy. Suy nghĩ đủ điểm, vui vẻ trong mắt Tô Nhược Tuyết càng đậm, "Đại tẩu mang thai lớn tháng hơn muội, bây giờ là lúc nên cẩn thận một chút mới đúng."

"Đúng vậy đó, còn chưa tới 10 ngày nữa là ta sinh rồi." Nhắc đến đứa nhỏ trong bụng, vẻ mặt và động tác của Chu Tử San tràn ngập tình yêu thương của mẫu thân, "Cũng may lễ mừng năm mới hai người có thể trở về, bằng không đợi qua một thời gian nữa, khi đó hài tử của ta đã chào đời, đến khi ấy nó sẽ không nhận ra thẩm thẩm muội đâu..."

Phối hợp với bước chân Chu Tử San, đoàn người các nàng đi thật chậm, trên đường đi cười nói vui vẻ, Tô Nhược Tuyết không cảm thấy nhàm chán chút nào, đến khi về đến Ngọc Sênh Cư thì đã là chuyện của hai khắc sau.

"Nhị phu nhân, phòng bếp đã chuẩn bị nước ấm xong, người đi tắm trước hay là ăn điểm tâm trước ạ?" Nữ tử mang thai ăn rất nhiều, một người ăn hai người bổ, Ngô ma ma tinh thông việc điều dưỡng cho nữ tử, bà không thể để nhị phu nhân trở nên béo phì, nhưng cũng không thể để nhị phu nhân và tiểu chủ tử trong bụng chịu thiệt thòi, từ trước đến nay bà luôn ưa chuộng việc chia bữa ăn ra thành nhiều bữa phụ.

Vừa rồi ở viện của Tổ mẫu đã ăn một ít điểm tâm, lúc này Tô Nhược Tuyết cũng không quá đói, nàng không suy nghĩ nhiều mà lên tiếng, "Hay là đi tắm trước đi."

Nếu như nói trên đường đi chuyện khiến Tô Nhược Tuyết khó chịu nhất thì chính là chuyện tắm rửa. Dù Lý Dụ có dụng tâm, nhưng điều kiện chất lượng của các dịch quán ven đường bày rành rành ra đó, cũng không thể nào cưỡng cầu, hơn nữa mỗi ngày đều gấp rút lên đường, vừa đến dịch quán dùng bữa tối xong là Tô Nhược Tuyết đã mệt mỏi rồi, mặc dù có tắm rửa, xong phần lớn đều vội vội vàng vàng, rất gấp gáp.

Một lần tắm này, Tô Nhược Tuyết dùng trọn hơn nửa canh giờ mới tắm xong.

Cách tấm bình phong, đám nha hoàn cẩn thận khiêng thùng tắm đi ra ngoài, còn bên này Tô Nhược Tuyết để trần cả người ướt đẫm cho Tử Yên và Tử Oanh cẩn thận lau sạch giúp nàng.

"Nhị phu nhân, người uống ngụm nước trước đi ạ." Tử Yên chu đáo không quên đưa cho Tô Nhược Tuyết vừa ngâm nước xong một ly nước ấm.

Lúc này, hai gò má Tô Nhược Tuyết đỏ bừng, da dẻ toàn thân mềm mịn như tơ lụa, bởi vì ở trong phòng lò sưởi nên nàng chỉ mặc một bộ TSm màu củ sen thêu nụ sen nhỏ, môi son hé mở, từng chút từng chút uống cạn nước trong ly sứ thanh hoa, vẻ mặt mang theo vài phần chưa thỏa mãn.

"Nhị phu nhân khát lắm ạ?" Tử Yên vừa mỉm cười trêu ghẹo vừa nhanh tay rót cho Tô Nhược Tuyết thêm một ly nước ấm nữa.

Tô Nhược Tuyết khẽ gật đầu, nàng uống thêm hai phần mới lên tiếng trả lời, "Bây giờ là giờ nào rồi?"

"Giờ ngọ hai khắc ạ." Tử Oanh sau lưng đáp lại, động tác trong tay không vì thế mà bị gián đoạn.

Tô Nhược Tuyết trầm ngâm một lát, "Nhị gia có nói là về viện dùng cơm hay không?"

"Chuyện này..." Tử Yên và Tử Oanh đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự do dự trong mắt đối phương, song không để Tô Nhược Tuyết chờ lâu sốt ruột, Tử Yên nhanh chóng trả lời, "Hay là để nô tỳ nhờ người đi tìm Lý Hải bên cạnh Nhị gia hỏi thăm thử?"

Tô Nhược Tuyết suy nghĩ một chút, "Không cần, dù sao bây giờ ta cũng chưa đói bụng, đợi Nhị gia về rồi ăn trưa cũng không muộn."

Hiện tại ở bên ngoài trời đông giá rét, tắm rửa xong Tô Nhược Tuyết tuyệt đối không dám mở cửa sổ, hai tiểu nha hoàn tận tâm tận lực lau khô mái tóc dài đen nhánh cho nàng, đến khi tóc đã gần như khô hẳn, Tô Nhược Tuyết cầm một quyển du ký lên rồi để cho hai tiểu nha hoàn lui ra ngoài.

Đợi đến khi Lý Dụ về đến Ngọc Sênh Cư thì đã là buổi chiều rồi.

"Nhị phu nhân đâu?" Vừa cởi áo bào Lý Dụ đã hỏi ngay.

Tử Yên cúi đầu xuống nhỏ giọng trả lời: "Lúc nãy Nhị phu nhân đọc sách, bây giờ thì ngủ rồi ạ."

"Vậy nàng đã ăn trưa chưa?" Lý Dụ vừa đi vừa nói chuyện, giọng nói không tự giác nhỏ đi vài phần.

Tử Yên lắc đầu, "Sau khi tắm xong Nhị phu nhân dặn đợi người về rồi dọn cơm chứ không..." Lời nói kế tiếp Tử Yên còn chưa kịp nói ra thì đã bị Lý Dụ đưa tay cản lại, bởi vì hắn đã nhìn thấy tiểu nương tử nhà mình đang nằm ngủ say bên cửa sổ như một bức Hải Đường xuân thụy rồi.

Hắn lại lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng hơn mấy phần, "Dặn dò phòng bếp sau thời gian một chén trà nữa thì dọn cơm lên, không cần quá phức tạp, thanh đạm một chút là được rồi."

Đương nhiên Tử Yên lĩnh mệnh mà đi.

Nhẹ bước đi đến trước giường ấm, Lý Dụ ngồi xuống mép giường, bàn tay to kiềm chế không được mơn man đôi gò má phiếm hồng của nàng rồi chọc chọc, quả nhiên mềm mại trắng nõn, ngón trỏ hắn trượt xuống, rốt cuộc đi đến đôi môi đỏ mộng hơi hé mở kia, có lẽ do trong phòng ấm áp nên nàng ngủ rất say, hai cánh môi mỏng có vẻ hơi khô để lộ ra đầu lưỡi trong suốt đỏ hồng, giống như lặng lẽ hấp dẫn người ta rũ lòng thương, bất chấp mọi thứ mà chà đạp.

Bất tri bất giác, hơi thở Lý Dụ nặng nề hơn, ánh mắt âm u cũng càng sâu hơn.

"Ưm..." Miệng bất thình lình bị dị vật xông vào, trong lúc ngủ mê man Tô Nhược Tuyết phản xạ có điều kiện, nàng há miệng hung hăng cắn xuống, tiếp theo mới mở hai mắt ra, nhìn thấy trước mắt là khuôn mặt hết sức quen thuộc, Tô Nhược Tuyết vô thức nở nụ cười, tuy nhiên vừa mới hé miệng nàng đã cảm thấy trong miệng khác thường.

"Chàng còn chưa chịu lấy ra..." Tô Nhược Tuyết oán trách lườm hắn, vừa nũng nịu vừa hờn dỗi.

Lý Dụ chẳng những không lấy tay ra mà ngược lại ngón trỏ khẽ cong, hắn dùng bụng ngón tay cọ cọ thịt mềm trơn trượt ấm áp trong miệng nàng, chơi không biết mệt.

"A..." Nháy mắt đó, trong cơ thể Tô Nhược Tuyết như có một dòng nước ấm chảy qua, tựa như bị điện giật, loại cảm giác này bản thân Tô Nhược Tuyết không thấy xa lạ gì, có điều càng như vậy thì nàng càng cảm thấy thẹn, chuyện gì thế này, ban ngày ban mặt, vậy mà nàng chỉ vì ngón tay trỏ của hắn mà...

Không cam lòng khi chỉ có mình nàng cảm nhận được loại cảm giác này, Tô Nhược Tuyết bất giác dùng chiếc lưỡi mềm quấn láy ngón tay trỏ của hắn, nhẹ nhàng thè lưỡi liếm liếm, chậm rãi bao bọc. Tô Nhược Tuyết dùng đôi mắt ướt sũng nhìn chằm chằm người trước mặt, đến khi cảm giác từ ngón tay trỏ lan ra toàn thân, cả người hắn đều căng cứng mà Tô Nhược Tuyết vẫn còn đùa dai, hai tay nàng giơ lên kéo ngón tay hư hỏng kia ra khỏi miệng mình, kèm theo đó là một nụ cười tươi khiêu khích, ai bảo hắn chỉ biết bắt nạt nàng!

Lý Dụ nhìn chằm chằm ngón tay trỏ của mình thật lâu, bên trên vẫn còn lưu lại một ít nước bọt như rượu ngon, hình như hắn vẫn còn có thể cảm nhận được phần thịt mềm mại và trơn ướt khi nãy, hắn lại đưa tay lên, đôi mắt phượng híp lại, tĩnh mĩnh như mực, "Nương tử, nàng đang quyến rũ vi phu sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc