NƯƠNG TỬ MAU TỚI BẢO VỆ TA

Thấy Đại tỷ thong thả bị Bùi Nhàn kéo đi chào hỏi tất cả các vị tiểu thư, tiểu muội thành thục cũng trò chuyện vui vẻ với mọi người, khóe môi Tô Nhược Tuyết cong lên thành một nụ cười nhạt.

Xem ra, nàng đã lo lắng vô ích rồi, các nàng là cô nương Tô gia, từ trước đến nay không phải người dễ bị ức hiếp, nàng quan tâm quá hóa loạn rồi.

Tô Nhược Tuyết thu hồi ánh mắt từ trên người tỷ muội nhà mình lại, nhìn về phía đủ loại hoa tươi đẹp trước mặt rồi từ từ rơi vào khoảng không...

Nhưng mà rõ ràng có người không muốn thấy nàng thanh tịnh như vậy.

Một nha hoàn dáng dấp yểu điệu đi đến trước mặt nàng rỉ tai nói hai câu, tuy trong lòng Tô Nhược Tuyết hơi nghi ngờ, nhưng khi nhìn thoáng qua đại tỷ cách đó không xa, nàng vẫn bước theo nha hoàn đó đi ra.

Rời khỏi Phù Dung Các, đi dọc theo bờ hồ, càng đi càng xa, Tô Nhược Tuyết ung dung nhìn cảnh sắc xung quanh, ven hồ cây cối xum xuê, vừa vào khúc cua, đúng lúc bước vào nơi được che chắn vô cùng kín đáo.

Quá lộ liễu rồi, không cần đi tiếp vào trong nữa.

‘Lão phu nhân các người không phải ở Vinh An Đường sao? Nếu ta nhớ không nhầm thì không phải hướng này.’

Khóe môi Ngả Diệp ẩn chứa ý cười, chậm chạp giải thích: ‘Nô tỳ không có đi nhầm đường, đây là đường tắt, Tô nhị tiểu thư cứ đi theo nô tì đi, đừng để lão phu nhân chờ lâu sốt ruột.’

‘Không đúng.’ Tô Nhược Tuyết lạnh lùng lên tiếng, ‘Vinh An Đường ở phía nam, bây giờ ngươi đang dẫn ta đi hướng tây.’

Kiếp trước do Đại tỷ gả vào đây, Tô Nhược Tuyết không dám nói mình rất quen thuộc với Bùi phủ rộng lớn này, nhưng phương hướng mấy trạch viện chủ yếu nàng sẽ không đến mức nhớ lầm.

Thái độ của Tô Nhược Tuyết vô cùng chắc chắn và tự nhiên, Ngả Diệp thở dài một hơi, chậm rãi đi về phía Tô Nhược Tuyết đang đứng bên hồ, ‘Nếu đã như thế, vậy thì đừng trách nô tỳ vô lễ...’

Vừa dứt lời, Ngã Diệp vốn dĩ dịu dàng yếu ớt bỗng nhiên tăng tốc nhào tới Tô Nhược Tuyết, chỉ cần Tô Nhược Tuyết phản ứng không kịp thì sẽ bị đẩy xuống hồ sau lưng.

Tuy nhiên, nói thì chậm nhưng hành động lại rất nhanh, Tô Nhược Tuyết xoay chân né ra tiếp theo nàng nhấc chân lên, chỉ nghe ‘Bùm bùm’ một tiếng, có người rơi xuống nước.

‘Cứu mạng....Cứu mạng....Ta không biết bơi...’

Tô Nhược Tuyết đứng bên bờ hồ, lẳng lặng nhìn người đang vùng vẫy trong nước, nhìn hi vọng trong mắt nàng ta từ từ tan biến cho tới khi mất ý thức nàng mới rời đi.

Nàng vốn là một người lạnh lùng, trước đây cũng không quen thuộc với bất kỳ ai, nên khi nàng biến mất một khoảng thời gian cũng không có ai chú ý.

Về phần chuyện vừa rồi....

Tô Nhược Tuyết nhận lấy chén trà từ tay nha hoàn bên cạnh, nàng tinh tế thưởng thức mấy ngụm, đến khi cảm nhận được một ánh mắt nóng rực chiếu thẳng lên người mình, nàng nghiêng đầu, đôi mắt đào hoa tĩnh mịch như có lửa quét qua, nhìn thấy Vương Tường trong lòng nàng liên tục phát run.

Chuyện cũ còn chưa chấm dứt.

Lúc này, khi Vương Tường nhìn thấy chén trà khắc hoa mai nguyên vẹn trong tay Tô Nhược Tuyết bỗng chốc bị vỡ nát, ả cảm thấy thứ Tô Nhược Tuyết bóp nát không phải là chén trà mà chính là trái tim của ả...

Sao có thể? Làm sao nàng có thể biết rõ....

Vương Tường thở hổn hển, sắc mặt hoảng sợ rất rõ ràng.

Ả đã xem thường nàng rồi...

Có điều không đợi Vương Tường lên tiếng, ma ma lúc nãy bối rối đi tới.

‘Khởi bẩm tiểu thư, lão nô hổ thẹn với sự tin tưởng của người, mọi chuyện thất bại rồi...’

Trương Thiến nắm tay Vương Tường, vừa an ủi ả vừa thản nhiên nói: ‘Ta đã biết, Ngả Diệp thế nào rồi?’

Đề cập đến chuyện này lão ma ma kia càng xấu hổ, ‘Ngả Diệp bị rơi xuống nước, nếu không phải khi nãy chúng ta có chuẩn bị người theo dõi thì chỉ sợ bây giờ tính mạng nàng ta không giữ được...’

Kế hoạch của bà là sai người một người nhanh nhẹn như Ngả Diệp lừa Tô Nhược Tuyết đến chỗ vắng tiếp theo xô người xuống nước, đầu tháng tám thời tiết dễ chịu, cô nương nào mặc cũng không nhiều, đến lúc đó bà lại sai một hạ nhân cứu nàng lên, đời này của Tô nhị cô nương đừng nói tới Đại biểu ca Khương phủ, chỉ cần là nhà đàng hoàng trong sạch trong kinh thành, nàng cũng đừng mơ nghĩ tới.

Mà khi xảy ra tai tiếng bậc này, dù cho Bùi phủ có hài lòng Tô đại tiểu thư đi nữa thì cũng phải kiêng kỵ thanh danh của thiếu phu nhân Bùi phủ không phải sao?

Lão ma ma tính toán vẹn cả đôi đường, song có điều không ngờ là Tô nhị tiểu thư này có bản lĩnh không nhỏ...

Trương Thiến trầm tư một lát, quả thật Tô nhị tiểu thư kia đã nằm ngoài dự đoán của ả, lần này do ả chủ quan.

‘Ma ma, chuyện còn lại xử lý sạch sẽ đi, không nên giữ lại bất cứ nhược điểm gì.’

Dù sao tại Bùi phủ, một nha hoàn đang hấp hối quá mức thu hút sự chú ý của người khác, chi bằng cứ làm cho nàng ta biến mất hoàn toàn.

Hai tay lão ma ma run lên vội vàng đáp lời.

Mà bên này, nghe thấy âm thanh chói tai, trong lòng Tử Yên hoảng hốt, tiểu cô nương gấp gáp che chở tiểu thư nhà mình theo bản năng, ‘Tiểu thư, người có sao không? Đều tại nô tỳ đáng chết, khi không lại đụng phải cánh tay người, hại người làm vỡ chén trà...’

‘Không sao, muội đứng lên đi.’ Tô Nhược Tuyết đưa tay đỡ tiểu nha hoàn đang muốn quỳ xuống, trên mặt đất đều là mảnh sứ vụn, có muốn chân nữa không mà quỳ xuống?

Nha hoàn Bùi phủ đều rất lanh lợi, lúc nghe thấy động tĩnh bọn họ đã xuất hiện ngay trước mặt Tô Nhược Tuyết, dọn dẹp sạch sẽ và đổi một chén trà mới cho nàng.

Mọi người đang tốp năm tốp ba nói chuyện phiếm, đâu có ai quan tâm bên này xảy ra chuyện gì? Thấy tiểu nha hoàn bên cạnh Tô Nhược Tuyết sợ hãi nhận sai, các nàng đều cho rằng nàng lấy Tử Yên ra làm cớ thoái thác rồi khinh thường liếc qua Tô Nhược Tuyết đang ngồi một mình lãnh lẽo trong nhà thủy tạ, sau đó các nàng ta lại tiếp tục câu chuyện của mình.

*****

Lý Dụ đứng trong đình nghỉ chân trên đỉnh núi, nhìn về hướng xa xa phía dưới, đúng lúc nhìn thấy một màn kia, khóe miệng tươi cười như có như không, ánh mắt sáng rỡ.

Triệu Vô Minh đứng sau lưng Lý Dụ, y đưa mắt nhìn hai con ngựa cao to càng đi càng xa ngoài bãi đất trống bên cạnh đình nghỉ chân, rồi lại ngước mắt nhìn mặt trời, bất đắc dĩ lên tiếng nhắc nhở: ‘Thiếu gia, chúng ta trở về thôi.’

Lúc nãy mấy vị công tử Vĩnh Định Hầu phủ và Bùi Hạo vốn cưỡi ngựa dạo chơi quanh võ đài, nhưng các thiếu niên trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, cộng thêm lần đầu nhìn thấy hãn huyết bảo mã trăm năm khó gặp, nên tránh không được nổi máu đánh cược, mọi người muốn nhìn thấy thực lực của Xích Diễm mà Bùi Hạo phải mất hai năm tâm huyết tìm kiếm mới có được, đúng lúc Bùi phủ được xây dựng dựa vào vách núi nên mọi người hào hứng bừng bừng cưỡi ngựa vào núi.

Chú ngựa Xích Diễm kia quả đúng như tên gọi, vừa hí vang một tiếng mà nó đã xông vào trong núi như một cơn gió mạnh, Lý Dụ ở phía sau nhìn theo cũng hăng máu, nhất thời giơ roi thúc ngựa đuổi theo.

Triệu Vô Minh đi theo sau lưng Lý Dụ, ban đầu y cho rằng thiếu gia nhà mình nhất thời háo thắng, ai ngờ mới đi đến giữa sườn núi đã ngừng lại. Đến khi y nhìn theo ánh mắt thiếu gia, nhìn thấy một thân ảnh gần đây có thể xem là quen thuộc, trong lòng y hiểu rõ.

Lý Dụ không trả lời Triệu Vô Minh mà hứng thú hỏi: ‘Vô Minh, ngươi nói xem Tô nhị tiểu thư này là người như thế nào đây?’

Triệu Vô Mình nhìn Lý Dụ tỏ vẻ không hiểu.

Lý Dụ cười cười, ‘Tiểu nha hoàn kia lòng dạ xấu xa, quả thực rất đáng giận, nhưng ngươi không cảm thấy Tô nhị tiểu thư thấy chết mà không cứu rất máu lạnh sao?’

‘Máu lạnh...Hai mắt Triệu Vô Minh rũ xuống, trong lòng phỉ nhổ, thiếu gia, người thật sự không thích hợp nói ai khác máu lạnh đâu...

‘Thuộc hạ chỉ biết rõ, nếu có ai dám tính kế thuộc hạ, thuộc hạ sẽ không chừa cho hắn một hơi thở.’

‘A’ Lý Dụ nhíu mày, nụ cười ngày càng sâu, đúng thế, người ta đã tính toán trên đầu mình rồi, nếu người đó đã muốn chết, sao mình lại không cho một cơ hội chứ?

‘Đi điều tra xem là người phương nào ra tay.’

Nói xong, Lý Dụ thu hồi tầm mắt, xoay người lên ngựa, tuy hắn không muốn sớm như vậy nhưng hình như hắn không thể chờ đến ngày có thể chính thức gặp Tô nhị tiểu thư được nữa.

Nàng sẽ có phản ứng gì đây? Có nhận ra người theo dõi nàng một đêm rồi chính mắt nhìn thấy nàng giết người không? Hay là giống như cô nương bình thường yêu thích gia thế của hắn, hoặc là hâm mộ diện mạo của hắn...

Thật là khiến người ta chờ mong.

Bình luận

Truyện đang đọc