Cuối tháng sáu, Man Quốc xâm chiếm vùng biên giới, tình hình chiến sự giữa Đại Hạ và Man Quốc hết sức căng thẳng.
Đúng lúc này, Phụ chính vương gia Mẫn Hoành Duệ tuyên cáo thiên hạ thay mặt Hoàng đế ngự giá thân chinh, hơn nữa còn bổ nhiệm tiểu tướng quân Bùi Hạo suất lĩnh quân tiên phong nhanh chóng đến vùng biên giới Định Châu.
Hải Đường Các trong Tam Nguyên Lâu.
Vẫn là tám món mặn một món canh như cũ, vẫn một trắng tinh, một tối sẫm và một xanh lam ngồi nghiêm chỉnh, ba người bọn họ yên lặng dùng bữa, mặc dù thô lỗ như Bùi Hạo, quanh năm suốt tháng chạy khắp trời nam biển bắc, trên người khó tránh nhiễm hơi thở thô tục của nhân gian, thế nhưng giáo dục lễ tiết từ nhỏ đã ăn sâu vào xương, trong ba người bọn họ, dù là tự phụ hay khiêm tốn, hoặc là không câu nệ tiểu tiết, hoặc tùy ý không trói buộc, tất cả hình ảnh đều rất tự nhiên, đẹp mắt vừa lòng.
Một khắc đồng hồ thấm thoát trôi qua, rốt cuộc cũng có người lên tiếng phá vỡ bầu không khí nhẹ nhàng trầm mặc này.
"A Dụ, lần xuất chinh này cả bản vương và Bùi tham tướng đều đi, bên phía Tô gia..." Nam tử mặc cẩm bào trắng thêu họa tiết mây, đầu đội ngọc quan mở miệng, mi mắt cũng không nhướng lên, vẻ mặt tự nhiên bình tĩnh, nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác áp bước khi bị nhìn từ trên cao xuống.
Không đề cập đến chuyện trước đây vì gia sản mà Tô gia bị người có mưu đồ để mắt, lần này chiến sự nổ ra, những người kia liệu có từ bỏ ý đồ không? Vốn có Phụ chính vương phủ và Bùi phủ làm chỗ dựa, bọn chúng cũng không dám trắng trợn không kiêng nể gì, có điều bây giờ cả Phụ chính vương và Bùi Hạo đều phải ra chiến trường Tây Bắc, tục ngữ nói rất đúng, đao kiếm không có mắt, cuối cùng có thể trở về được không, hết thảy cũng không xác định được. Nền tảng của Phụ chính vương phủ và Bùi phủ đã tồn tại nhiều năm, hai phủ đã làm xong công tác chuẩn bị từ lâu, chỉ có Tô gia nho nhỏ sẽ trở thành miếng mồi đầu tiên trong mắt người khác.
Ba tỷ muội Tô gia có vị trí không nhỏ trong lòng bọn họ, ba người ngồi đây đều hiểu, bọn họ không thể bại trận.
Lý Dụ nắm chặt nắm tay, khóe môi cong nhẹ, vẻ mặt không có chút xíu cà lơ phất phơ nào, vô cùng trịnh trọng lên tiếng, "Thất biểu cữu, Hạo ca, hai người cứ yên tâm, Tô gia cứ giao cho ta."
Là huynh đệ nhiều năm, đương nhiên Bùi Hạo hiểu thâm ý trong lời Lý Dụ, Bùi Hạo giơ tay vỗ mạnh lên vai Lý Dụ một cái, đây là huynh đệ kết nghĩa của y, hôm nay y phải bảo vệ lãnh thổ Đại Hạ, bảo vệ nghìn nghìn vạn vạn dân chúng, đồng thời cũng thực hiện lý tưởng tha thiết của mình từ nhiều năm nay, y phải ra tiền tuyến, người nhà và nương tử của mình giao cho hắn, y rất yên tâm.
Câu trả lời của Lý Dụ hoàn toàn nằm trong dự kiến của Mẫn Hoành Duệ, y khẽ gật đầu, thật lâu sau mới nói tiếp, "Về phía triều đình..."
"Thất biểu cữu, phía triều đình, người đừng làm khó ta." Lý Dụ bày ra vẻ mặt khó xử, sau đó khôi phục lại dáng vẻ quen thuộc thường ngày, "Ta chỉ là một Tu Soạn thất phẩm nho nhỏ trong Hàn Lâm Viện thì có thể làm được gì? Người khác không biết, chẳng lẽ người cũng không biết sao?"
Ánh mắt Mẫn Hoàng Duệ nhìn thoáng qua Bùi Hạo vẫn vùi đầu tập trung dùng bữa như cũ.
Miệng Bùi Hạo vừa không ngừng nhai nuốt vừa nói trắng ra: "Vương gia nhìn ta cũng vô dụng."
Đây là huynh đệ của y, không phải cấp dưới, cuộc sống của hắn, rốt cuộc hắn muốn như thế nào, mấy thứ đó, y phải tôn trọng.
Thấy thế, Mẫn Hoành Duệ cũng không giận, y nhẹ giọng nói tiếp, giọng nói lạnh thấu xương, "Tam Nguyên Lâu, Kiều Xuân Viên, Bác Nhạc Phường..." Mẫn Hoành Duệ ngừng lại một lát, khóe môi lại cong lên, "A Dụ, nếu đã đỗ Trạng Nguyên, thì sao không đổi một cách chơi khác? Nói không chừng sẽ thú vị hơn đấy."
Y biết hết, biết toàn bộ...
Lý Dụ muốn tiếp tục giả ngu, nhưng cái mặt kia... Lý Dụ nhìn về phía người đang ngồi đối diện, trong lòng không khỏi cười xòa, chuyện này hài hước quá nhỉ.
Có lẽ y không hiểu hết toàn bộ, nhưng ít nhất, y hiểu suy nghĩ của hắn.
Có điều chỉ mấy câu nhẹ nhàng kia mà muốn hắn cam tâm vất vả, rất khó đấy! Lý Dụ mỉm cười nhìn Mẫn Hoành Duệ, "Thất biểu cữu, mấy nay năm chơi rất vui phải không?"
Hoàn cảnh của Mẫn Hoành Duệ, người ngoài có thể không biết, thế nhưng làm sao giấu hai người bọn họ được? Mẫu phi vô tâm, huynh trưởng dã tâm... Theo lý mà mà nói nếu y không có lòng muốn vị trí kia thì đáng lẽ ra phải thân thiết với huynh trưởng ruột thịt hơn mới đúng, tuy nhiên, y lại lựa chọn bảo vệ Hạ Cảnh Đế năm đó chỉ mới vỏn vẹn mười ba tuổi, điều này đã hoàn toàn đắc tội với mẫu tộc. Bề ngoài y có vẻ là chỗ dựa lớn nhất cho thái hậu và thánh thượng, song nói trắng ra, không phải là rào cản lớn nhất của bọn họ hay sao? Lòng vua khó dò, giả sử thánh thượng trưởng thành tự mình chấp chính, vậy thì vị Phụ chính vương gia dưới một người trên vạn người này sẽ bị diệt trừ hay giữ lại đây?
Mẫn Hoành Duệ cười khẽ, hoàn toàn không có vẻ gì tức giận cả, ngược lại còn có chút hứng thú, "Bản vương có cách chơi của bản vương, A Dụ có cách chơi của A Dụ, người muốn tồn tại lâu dài thì bây giờ phải sống tốt trước đã, thay vì âm thầm lui tới thì chi bằng quang minh chính đại chiếm lợi ích." Làm như nhớ ra điều gì đó, Mẫn Hoành Duệ cười càng tươi hơn, "Ít nhất dùng thân phận trạng nguyên trẻ tuổi này để cầu thân thì sẽ thuận lợi hơn nhiều...."
Thiếu gia cả ngày gây chuyện thị phi của Vĩnh Định Hầu phủ so với trạng nguyên trẻ tuổi tương lai rộng mở, khi đứng trước mặt Tô phụ, Lý Dụ cũng tự mình tưởng tượng ra được kết quả sẽ như thế nào rồi.
Hơn nữa, lúc trước khi hắn quyết định thi trạng nguyên, vốn không phải muốn Khương Khánh Trạch phải ngột ngạt hay sao?
Huống chi, tuy rằng trong triều đã có Bùi bá phụ, nhưng mục tiêu của ông quá mức rõ ràng, huynh đệ của mình dốc sức liều mạng bên ngoài, hắn cũng không muốn nhìn thấy một số người rác rưởi vì chuyện này mà nảy sinh mưu đồ.
"Thất biểu cữu có ý muốn thăng quan cho ta ư?" Bày ra khuôn mặt sáng lạn, Lý Dụ vui vẻ lên tiếng, "Thấp là ta không làm đâu nhé..."
Ba ngày sau, Lý Dụ thăng chức trở thành Tả Đô Ngự Sử của Đô Sát Viện, chuyên quan sát quan lại, đề cử hoặc vạch trần, phá vỡ quy tắc không thi ĐTS mà vẫn được ra làm quan bao năm qua. Thúc phụ Lý An lại là Binh Bộ Thị Lang, thánh thượng an bài như thế không khác gì bảo vệ Bùi phủ, dù sao với quan hệ giữa Vĩnh Định Hầu phủ và Bùi phủ thì không cần nói cũng biết, mà sau lưng hành động này có thâm ý gì thì càng không phải chuyện ai bàn tán cũng được.
Chiến tranh nổ ra bên ngoài, bên trong triều chắc chắn cũng có nội chiến, các quan viên đều cố gắng bảo vệ bản thân mình, không để đứng sai chiến tuyến.
Trung tuần tháng bảy, Phụ chính vương gia Mẫn Hoành Duệ xuất lĩnh đại quân tiến ra biên cảnh, thời tiết kinh thành vô cùng nóng bức, trên đường lớn thỉnh thoảng mới có tiếng rao của người bán hàng rong, người người đều đang hướng thẳng về trận bão tố sắp diễn ra, chẳng có ai quan tâm đến thời tiết nóng hay không nữa mà chỉ sợ hãi bão tố quá mãnh liệt, liên lụy đến bản thân mình.
Hai nữ tế lần lượt ra chiến trường, trong lòng Tô phụ cũng lo lắng không thôi, nhưng ngoài mặt ông không thể thể hiện, Tô gia là thương hộ quanh năm buôn bán, Triều đình rất nghi kị với những người liên tục vào Nam ra Bắc như bọn họ, lần này khí thế Man Quốc rất hung hăng, hai bên nhất định không trách khỏi một trận ác chiến, hai nữ tế của ông, một là Đại Nguyên soái điều quân, một là quân tiên phong, một ngoài sáng, một trong tối, đều là người mà quân địch muốn diệt trừ nhất, chỉ cần sai lầm một chút là nữ nhi của ông sẽ vạn kiếp bất phục, người làm phụ thân như ông thật vô dụng, không giúp ích cho các con được cái gì, chuyện có thể làm được là tính toán thật kỹ, dù sao không phải lúc trước ông còn thiếu một "Lễ" sao, cũng không phải ông không trả.
Trong khoảng thời gian này, Tô Nhược Tuyết rất ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của người nào đó, không bước ra khỏi cửa nửa bước, ngay cả tình hình trong cửa tiệm cũng nhờ quản sự đến phủ báo cáo, dù gì thì chiến tranh sắp xảy ra, quý nhân trong thành cũng hạn chế chi tiêu thông thường, lại càng không cần phải nhắc đến bách tính bình dân, cửa tiệm của nàng bán vải vóc nên tất nhiên cũng chịu ảnh hưởng, đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý, Tô Nhược Tuyết hoàn toàn không làm khó người làm trong cửa tiệm, tất cả đãi ngộ đều giống như cũ.
Hai nước náo loạn, buôn bán trì trệ, chủ tiệm thường vì lợi nhuận ít mà cắt giảm người làm, giảm bớt chi phí hằng tháng, dù cho bên ngoài biến động thế nào, bên trong cửa tiệm Tô gia vẫn như thường lệ, điều này thật đáng quý, gia chủ tốt như thế, những người làm công rất biết ơn.
Cũng may cuối tháng truyền tới một tin tức tốt ---- Tô đại tiểu thư, hiện tại là thiếu phu nhân Bùi phủ Tô Nhược U mang thai, điều này làm cho bầu không khí ảm đạm trong Bùi phủ, Tô gia và Phụ chính vương phủ, thậm chí là Vĩnh Định Hầu phủ bỗng chốc trở nên vui mừng.
Bản thân mình sắp làm ngoại tổ phụ, Tô phụ cực kỳ vui vẻ, ông lập tức dẫn nhị nữ nhi Tô Nhược Tuyết đến Bùi phủ để thăm đại nữ nhi, đương nhiên đi theo còn có tiểu nữ nhi Tô Nhược Nhị.
Nói đến cũng thật trùng hợp, ngày hôm nay đến đây không chỉ có bọn ông, mà còn có nữ quyến của Vĩnh Định Hầu phủ.
Thấy sắc mặt Đại nữ nhi hồng nhuận phơn phớt, xinh đẹp mơn mởn, lo lắng trong lòng Tô phụ giảm xuống mấy phần, ông thật sự rất sợ nữ nhi sẽ tổn thương vì nữ tế phải ra chiến trường, đến lúc đó chỉ sợ chuyện tốt biến thành chuyện xấu....
"Thân gia, ông cứ yên tâm, U Nhi rất hiểu chuyện, cục cưng trong bụng cũng giống U Nhi, rất ngoan ngoãn, không hề quấy U Nhi đâu..."
Nếu như người nói lời này là Bùi lão phu nhân, Tô phụ sẽ không hề mất tự nhiên, thế nhưng người nói lại là Bùi phu nhân trước giờ hay bắt bẻ bọn họ, sao hôm nay bà ấy nhiệt tình quá vậy? Quả thực trong lòng Tô phụ có chút.... Chịu không nổi, có điều tốt xấu gì nhiều năm qua hạng người nào mà ông chưa từng gặp, mặc dù không được tự nhiên, song ngoài mặt Tô phụ vẫn không thể hiện gì mà còn vui vẻ phụ họa theo, "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."
"Tuy nhiên, người Tô gia không phải ai cũng "Hiểu chuyện", Tô Nhược Nhị cười duyên kéo tay Tô Nhược U, vẻ mặt tự hào, "Vậy chứ sao nữa, tính tình đại tỷ nhà ta cực kỳ hiền lành, tiểu cháu ngoại trai giống tỷ ấy nhất định sẽ là cục cưng đáng yêu người gặp người thích, người nói có phải không Bùi bá mẫu."
Ban đầu, Tiểu Phương Thị ghét bỏ xuất thân ti tiện của Tô Nhược U, căn bản không xứng với nhi tử bà, có điều lòng dạ bà không sâu, trong lòng không thích là ngoài mặt không thèm che giấu, cứ như thế mà treo trên mặt, hiện giờ tùy tiện ra phố hỏi thăm một chút, ai mà không biết chủ mẫu Bùi phủ không thích nàng dâu nhi tử mới lấy về.
Đương nhiên, Tô Nhược Nhị rất giận vị Bùi phu nhân không có đầu óc này.... Hại Bùi phủ bị không ít người chê cười, hại đại tỷ nàng bị người ta nói này nói nọ sau lưng. Không phải bà ghét bỏ Tô gia ti tiện sao? Bây giờ xem ra, danh hiệu Phụ chính vương phi này phát huy công dụng rồi.
Tiểu Phương Thị là một người đơn giản, trước đây bà không thích Tô Nhược U, còn hiện tại nhi tử chiến đấu chống địch ở bên ngoài, nói khó nghe một chút chính là sống chết không rõ, lúc này chuyện Tô Nhược U có thai là chuyện bà quan tâm nhất, đừng nói chỉ ai khác mà trên dưới Bùi phủ, chỉ có một mình bà là vội vội vàng vàng, chỉ thiếu đội Tô Nhược U lên đầu, không đúng, chính xác mà nói phải là dành cho cục cưng chưa chào đời còn trong bụng nàng mới phải.
Này đây, Tô Nhược Nhị vừa dứt lời, bà cũng không ngừng gật gù vui vẻ lên tiếng, "Đúng đúng đúng, tôn tử của ta người gặp người thích..."
Bà vừa nói xong, sắc mặt của mọi người trong Tô gia đều thay đổi, trong đó chỉ có Tô Nhược Tuyết là biết Đại tỷ nhà mình có mang song thai, trong lòng nàng có gì đó rơi lôp bộp một tiếng, hiện giờ tỷ phu chỉ vừa ra chiến trường, vậy mà Bùi phu nhân đã xem huynh ấy như người chết rồi chăng? Vội vã lo lắng cho hương khói đời sau của Bùi gia là sao?
Ngu xuẩn! Mặt Bùi lão phu nhân sắp không kiên nhẫn nổi, nhưng vì thể diện bà đành cố gắng tươi cười nhìn Tô Nhược U, "U Nhi, nếu con mệt thì dẫn Tuyết Nhi và Vương phi về phòng trò chuyện đi, không cần ở đây trò chuyện với chúng ta đâu."
Tiểu Phương thị cũng nhanh chóng phụ họa, "Đúng đúng đúng, Hoàng ma ma, bà mau đến dìu thiếu phu nhân đi, cẩn thận một chút, đừng để xảy ra chuyện không may..."
Bởi vì Tiểu Phương Thị nên dù đã đến Quân Trúc Uyển mà sắc mặt của Tô Nhược Nhị và Tô Nhược Tuyết vẫn khó coi, ngược lại người trong cuộc là Tô Nhược U lại chẳng thấy có vấn đề gì cả.
"Đại tỷ, tỷ không giận người kia hả?"
Tô Nhược U vuốt tóc tiểu muội, "Bà là tổ mẫu của con ta, bà thương nó là chuyện đương nhiên, sao ta lại giận?"
Tô Nhược Nhị cong môi tỏ vẻ bất mãn, thế nhưng nàng không nói thêm gì nữa, dù là Thanh Quan cũng khó xen vô việc nhà người ta, chỉ cần Đại tỷ không cảm thấy ấm ức thì nàng cũng không làm ầm ĩ nữa.
Hơn nữa, hôm nay nàng đến đây không phải để tức giận, bàn tay nhỏ bé đặt lên phần bụng vẫn còn bằng phẳng của Tô Nhược U, vẻ mặt Tô Nhược Nhị tò mò, "Đại tỷ, Mang thai có cảm giác gì?"
"Cảm giác thế nào? Mang thai là mang thai thôi..."
Tô Nhược U vừa cười nói với tiểu muội vừa không tự chủ được liếc về phía Nhị muội muội, nhớ đến ý tứ tổ mẫu nói với mình, trong lòng nàng không biết phải làm sao.
Tuy nói người nọ là huynh đệ tốt của phu quân, hiện tại còn là trạng nguyên trẻ tuổi, ngược bổ nhiệm làm Tả Đô Ngự Sử, có điều.... Thanh danh lúc trước của hắn....
Tung hoành Kinh thành gì gì đó, thiếu niên nhiệt huyết thì cũng đi, thế nhưng còn chuyện lưu luyến bụi hoa thì tuyệt đối không thể được!