Đối với đề nghị của Lý Nhiên, hai mắt Tô Nhược Tuyết sáng lên nhìn về phía người đối diện, lại nói từ lần giao thủ tại hậu hoa viên của Tô gia đến giờ, bọn họ chưa từng đấu lại, mặc dù biết mình không phải là đối thủ của hắn, nhưng trải qua mấy lần tỉ thí trước, Tô Nhược Tuyết chỉ cảm thấy cả thể xác và tinh thần mình đều thoải mái.
Loại vui vẻ này không phải là ý thức trách nhiệm khi bảo vệ người nhà, cũng không mang theo áp lực sinh tử mà chỉ đơn thuần là hưởng thụ võ công mang lại cho nàng vui thích, vì thế, tuy biết trước kết quả thì có gì phải ngại chứ?
Làm sao Lý Dụ không nhìn ra chờ mong trong mắt nàng được, Song khi khác thì không nói làm gì, lúc này....
Khóe môi cong lên, Lý Dụ quay qua búng lên trán Lý Nhiên một cái, hắn đáp trả: "Được lắm, dám châm ngòi quan hệ giữa ta và nhị tẩu, đã vậy thì trước tiên để ta lĩnh giáo cao chiêu của bát thiếu gia đi!"
Dứt lời, ngón trỏ hắn cong lên, muốn cốc lên đầu Lý Nhiên.
Lý Nhiên nghiêng đầu qua một bên chuồn đi thật thanh, vừa chạy vừa la hét, "Nếu nhị ca có bản lĩnh ức hiếp đệ thì cũng có bản lĩnh ra ứng chiến đi, để xem nhị tẩu tẩu có dùng một cước đá bay huynh không cho biết!"
"Nhị tẩu tẩu đệ có đá bay ta không thì chưa chắc, nhưng ta biết rõ ta nhất định có thể đá bay đệ đấy!"
Thoáng một cái liền có hai thân ảnh vội vàng rượt đuổi nhau quanh võ đường, một lớn một nhỏ cãi nhau cực kỳ náo nhiệt.
Tô Nhược Tuyết âm thầm quan sát đám huynh đệ Lý gia đang tụ tập một bên, hình như họ đã tập mãi thành quen trước chuyện này, mặt mày không có vẻ gì bất thường, thậm chí còn có vài phần thú vị.
"Tuyết Nhi, con không cần phải lo lắng, huynh đệ chúng nó náo loạn quen rồi." Lý Lão Hầu gia đi tới, không hề do dự đẩy tôn tử thứ tư Lý An đang đứng bên cạnh Tô Nhược Tuyết ra, sau đó mặt mày hớn hở cười với nàng.
Càng ngắm trong lòng ông cụ càng cảm khái, cháu dâu võ công cao cường tốt hơn đám tiểu tử thúi kia một vạn lần."
"Tuyết nhi biết rồi ạ." Tâm tư bị người ta phát hiện, tuy ngoài mặt Tô Nhược Tuyết rất bình tĩnh nhưng trong đầu hơi bối rối, vừa không được tự nhiên vừa đáng yêu, Lý Lão Hầu gia nhìn thấy thì càng vui vẻ, nếu giờ khắc này có người muốn dùng Tô Nhược Tuyết đổi tám tôn tử của ông, ông rất tự tin từ chối thẳng mà không cần suy nghĩ.
Rốt cuộc do Lý Dụ lớn tuổi hơn Lý Nhiên nhiều, chơi với cậu một lát hắn bèn dừng lại, trở về đứng bên cạnh mọi người.
Lúc này nhiệt huyết của đám huynh đệ Lý gia bị đánh bại gần hết, một nửa đám tiểu tử ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau một lát liền bắt cặp luyện tập, bởi vì khi nãy hành động hạ gục bốn người của Tô Nhược Tuyết quá dũng mãnh cho nên không có ai đủ dũng cảm khiêu chiến với nàng nữa.
Như thế cũng tốt, Lý Dụ ở giữa đành chịu thiệt.
"Nàng muốn đấu với ta một trận hả?" Thấy không còn ai chú ý nữa, Lý Dụ mới kề sát vào nói nhỏ bên tai Tô Nhược Tuyết.
Theo bản năng Tô Nhược Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, có điều không ngờ sau khi ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt âm u, lúc sáng lúc tối của hắn, chỉ trong nháy mắt hai gò má Tô Nhược Tuyết đã ửng đỏ lên.
Vừa gả cho người đã muốn so tài võ nghệ cao thấp với phu quân, hình như từ trước đến giờ nàng là độc nhất rồi.
"Dáng vẻ con như thế, Tuyết Nhi dùng ba chiêu là hạ gục rồi!" Lý Lão Hầu gia bên cạnh bị tôn tử hoàn toàn phớt lờ không vui chút nào, ông trợn mắt lên trừng Lý Dụ.
Kỳ thật làm sao ông không biết thực lực chân chính của Lý Dụ? Chỉ là ông nhìn hắn không vừa mắt, muốn làm hắn ngột ngạt mà thôi, vả lại trong lòng ông, Tô Nhược Tuyết tài giỏi hơn Lý Dụ không cần giải thích! Bởi vì nếu tôn tử của ông dám đụng đến một ngón tay của Tô Nhược Tuyết, ông sẽ xử đẹp nó!
Hiện giờ Tô Nhược Tuyết cũng đã nhìn ra, hình như mọi người trong Hầu phủ không biết chuyện Lý Dụ có võ công cao cường...
Trong lòng nàng nghĩ gì là đôi mắt thể hiện không sót thứ gì, Lý Dụ nhìn một cái là biết, hắn nháy mắt với nương tử đang suy tư, coi như là trả lời cho thắc mắc của nàng.
Sau khi ăn trưa, Lý Dụ bày ra khuôn mặt tươi cười ôm nương tử nhà mình đi ngủ trưa.
Sau một lát, Tô Nhược Tuyết đỏ mặt không nể tình kéo bàn tay to trong y phục của mình ra.
"Tuyết Nhi..." Thấy phúc lợi của mình bị cướp mất, Lý Dụ không vui, giọng nói đầy ai oán.
Tô Nhược Tuyết ổn định tinh thần, không để cho hắn đầu độc mình được, "Đại tẩu có thể sang bất cứ lúc nào đó."
Giọng nàng bình tĩnh không gợn sóng, song lại bao hàm quyết tâm, Lý Dụ nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, hai người bốn mắt nhìn nhau, Tô Nhược Tuyết cảm thấy mình không có gì phải né tránh cả, trong nháy mắt, một luồng sóng vô lực quét sạch Lý Dụ, bao gồm cả thể xác và tinh thần.
Người nhà gì gì đó, sao lại đáng ghét như vậy chứ?
Sau nửa chén trà nhỏ, Tô Nhược Tuyết nhìn bóng lưng lạnh lùng trước mặt, trong lòng không giải thích nổi cảm giác xót xa này là gì, đây là lần đầu tiên từ lúc quen biết đến nay, hắn xa cách mình như thế...
Tâm tư không ngừng phập phồng, cuối cùng Tô Nhược Tuyết không chịu đựng nổi kề sát vào, gương mặt cọ qua cọ lại sau lưng hắn, nàng nhỏ giọng năn nỉ: "Đừng giận nữa được không?"
Lý Dụ tươi cười hết sức vui vẻ khi âm mưu đã thực hiện được, trong lúc Tô Nhược Tuyết còn đang không biết phải làm thế nào thì hắn xoay người lại, duỗi tay ôm người vào lòng một lần nữa, không vui lên tiếng, "Vậy nàng định đền bù tổn thất cho ta thế nào đây?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Tuyết đang vùi vào lòng hắn, nàng không khỏi bật cười, người này....
Nàng nhanh chóng ngẩng đầu hôn chụt lên môi hắn một cái, sau đó vùi đầu trở về, nhân lúc Lý Dụ còn chưa kịp phản ứng, nàng đã "Đền bù tổn thất" cho hắn xong rồi.
Lý Dụ thở dài một hơi, hung hăng xoa đầu người trong lòng, hắn bất đắc dĩ nói: "Nàng đó, giờ còn biết bày mưu tính kế ta nữa." Song làm thế nào bây giờ? Ai bảo hắn yêu thích nàng như vậy, đành biết nhận thua thôi chứ sao bây giờ.
Tô Nhược Tuyết nhắm chặt đôi mắt long lanh không nói thêm gì nữa, tiếp theo hình như hơi khó chịu, nàng vặn vẹo tìm một tư thế thoải mái thích hợp trong lòng Lý Dụ rồi bình yên ngủ mất, để lại Lý nhị công tử ôm ái thê xinh đẹp trong lòng nhưng chỉ có thể giương mắt nhìn.
****
Hôm sau, mới sáng sớm đã thấy một đoàn xe ngựa chứa đầy đồ vật, xuất phát từ Vĩnh Định Hầu phủ chạy về phía thành nam.
Tô Nhược Tuyết ngồi trong xe ngựa, sắc mặt có chút kích động, mới đó mà nàng đã xuất giá được ba ngày rồi, ngày thứ ba lại mặt, cảm xúc trong lòng không thể không sâu.
Lý Dụ cúi đầu hôn nhẹ lên gò mà hồng nhuận phơn phớt của nàng, "Vui vẻ đến vậy luôn hả?"
Nhà hắn đều là huynh đệ, không có tỷ muội, tuy trong lòng có thể hiểu được cảm giác xót xa khi nhạc phụ đại nhân gả nữ nhi, nhưng hắn lại không có quá nhiều cảm xúc, bây giờ thấy Tô Nhược Tuyết như thế hắn không thể không hỏi.
Tô Nhược Tuyết liên tục gật đầu, "Không biết phụ thân ở nhà một mình có quen không..."
Nói đến chuyện này, vẻ gấp gáp trên mặt Tô Nhược Tuyết càng rõ ràng hơn, tuy nàng đã thông suốt hơn rất nhiều, song tâm bệnh nhiều năm vẫn có chút không bỏ được.
Lý Dụ nắm chặt tay nàng an ủi, "Nàng đừng vội, chúng ta tới ngay bây giờ thôi."
Nữ tử lại mặt là chuyện lớn, hiện giờ Tô gia đức cao vọng trọng được mọi người chào đón, nhưng mọi người đều biết từ nhỏ Tô phụ chính là cô nhi, không nói đến gia tộc không có được mấy người mà hai nữ tế lại đang ở trên chiến trường ngoài tiền tuyến, nghĩ tới nghĩ lui, Tô phụ bèn nói với Khương phủ một tiếng, bởi thế, ngày hôm nay, sau khi Lý Dụ vừa bước xuống xe ngựa, ngoại trừ nhìn thấy nhạc phụ đại nhân và chị vợ Tô Nhược U, em vợ Tô Nhược Nhị thì còn có một khuôn mặt hết sức quen thuộc khác.
Lý Dụ nhìn thẳng qua, ánh mắt đắc ý và khiêu khích rõ ràng, nghiễm nhiên dùng thái độ của người thắng cuộc nhìn xuống.
Ánh mắt Khương Khánh Trạch tràn đầy hận ý, hai bàn tay không tự giác nắm chặt, nhìn kỹ lại các đầu ngón tay đều trắng bệch cả.
Khóe môi Lý Dụ cong lên thành một nụ cười không dễ bị người ta phát hiện, ý trào phúng bộc lộ rõ qua nụ cười đó, trên mặt chỉ còn thiếu viết mấy chữ "Có bản lĩnh thì đến cắn ta đi".
Đương nhiên Tô Nhược Tuyết cũng nhìn thấy Khương Khánh Trạch đang đứng bên cạnh Tô phụ, ánh mắt nàng chớp chớp dời sự chú ý lên người Tô phụ, "Phụ thân..."
"Ngoan." Thấy sắc mặt nữ nhi hồng hào tươi sáng, sắc mặt ông cũng nhẹ nhàng không ít.
Dự tính tháng tư này Tô Nhược U sẽ chuyển dạ, Tô Nhược Tuyết không hài lòng lắm về chuyện tỷ tỷ tới hôm nay, vì thế vừa vào nhà, tất cả tinh thần nàng liền tập trung lên cái bụng to tròn như quả dưa hấu trên người đại tỷ. Tô Nhược Nhị mang thai cũng được bốn tháng rồi, có điều dáng người muội muội nhỏ nhắn xinh xắn nên không lộ ra ngoài, hơn nữa bây giờ thời tiết còn lạnh giá, y phục mặc lại dày, tạm thời chưa nhìn ra gì cả, cân nhắc đến chuyện Mẫn Hoành Duệ vẫn còn đang trên chiến trường, chuyện Tô Nhược Nhị mang thai còn phải che giấu, chỉ sợ nhiều người nhiều miệng để lộ tiếng gió, dù là người của Khương phủ cũng không được biết.
Mặc dù vì chuyện của Tô Nhược Tuyết mà Vương thị sinh lòng bất mãn với Tô phủ, có điều đó chỉ là ở trong lòng, ngoài mặt do có quan hệ với Khương phụ nên thị thật thật giả giả trách móc một hồi, sau đó cũng không xa cách, mà thị làm như thế, rơi vào mắt Khương phụ thì càng quang minh lỗi lạc, nhờ đó mà Khương phụ an ủi Vương thị một thời gian rất lâu.
"Cả Di Nhi và U nhi đều có mang, Nhị Nhi và Tuyết Nhi phải cố gắng lên, qua hai năm nữa là có các cục cưng nũng nịu quấn quanh ngoại công không chịu buông rồi, để xem đến lúc đó ngoại công của bọn chúng phải làm thế nào nha?!!!"
Tựa như trước mắt xuất hiện hình ảnh ríu rít nói cười kia, Tô phụ mỉm cười thật tươi, "Vậy ta cầu còn không được đấy."
Lần này Khương Dao cũng sang, ban đầu tiểu cô nương không muốn đi nhưng lại ngại mẫu thân cứ nhắc đi nhắc lại nên cô bé đành đến đón nhị biểu tỷ, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Từ nhỏ cô bé đã thích nhị biểu tỷ, vừa hay nhị biểu tỷ có ý với đại ca, cô bé vô cùng sung sướng nếu nhị biểu tỷ có thể gả vào nhà mình, mặc dù sau đó biết mẫu thân không hài lòng với người con dâu như tỷ ấy, song cô bé vẫn lớn tiếng ủng hộ nhị biểu tỷ, có điều chẳng biết tại sao, rõ ràng mẫu thân đã đánh tiếng về hôn sự giữa đại ca và nhị biểu tỷ với cô phụ rồi, nhưng cuối cùng nhị biểu tỷ vẫn gả cho người khác.
Biết rõ là không nên song trong lòng Khương Dao vẫn cảm thấy cực kỳ mất mát và ngập tràn cảm giác bị phản bội, cô bé không hiểu, tại sao lại thành ra như thế? Tại sao lại biến thành tình trạng như ngày hôm nay?
Tiểu nha đầu vốn đơn thuần, trong lòng nghĩ cái gì là thể hiện hết lên mặt, Tô Nhược Tuyết yêu thương vuốt ve mái tóc dài phiêu tán sau lưng cô bé, nàng có thể phớt lờ những người khác trong Khương phủ nhưng tiểu cô nương này, thật lòng nàng không nỡ bỏ.
Nhẹ nhàng lên tiếng, đây là lần đầu tiên Tô Nhược Tuyết áy náy vì chuyện này, "Dao Nhi, hiện tại ta sống rất tốt."
Khương Dao ngẩng đầu nhìn Tô Nhược Tuyết, hốc mắt hơi phiếm hồng, "Rất tốt" Nhị biểu tỷ của cô bé nói tỷ ấy sống rất tốt, vì vậy, cô bé còn có thể nói cái gì bây giờ? Cô bé không còn lời nào để nói, chỉ có thể chúc phúc, bởi vì trong lòng cô bé có lẽ hạnh phúc của nhị biểu tỷ mới là quan trọng nhất...
Bữa trưa dưới sự sắp xếp của Vương thị nên vô cùng long trọng, do Tô gia ít nhân khẩu nên không cần phải chia bàn ngồi, nam nhân trên bàn rượu không thể tránh khỏi uống nhiều mấy chén, Khương Khánh Trạch là người tiếp khách nên đương nhiên mời rượu rất nhiệt tình, có điều không ngờ tửu lượng của Lý Dụ quá mức xuất sắc, chờ đến lúc phát hiện thì Khương Khánh Trạch đã say mất rồi.
Qua ba tuần rượu, Khương Khánh Trạch đỏ mặt đứng dậy xin phép đi thay y phục, thấy bước đi của y siu siu vẹo vẹo, Lý Dụ xấu xa cười cười, tiểu tử kia, ta hận không chuốc ngươi say chết!
Một lát sau, một tiểu nha hoàn đi đến bên cạnh Tô Nhược Tuyết, nhỏ giọng thì thầm vào tai nàng, "Nhị tiểu thư, biểu thiếu gia nói có chuyện muốn nói với người, xin người dời bước đến hồ thủy tạ."