NƯƠNG TỬ MAU TỚI BẢO VỆ TA

Trong khoảng thời gian này quả thực không hề rảnh rỗi, hiện tại đang lúc mấu chốt, thực tế là đang triển khai kế hoạch của mọi người, tin tức Bùi Hạo xâm nhập địch doanh rồi không biết tung tích được truyền khắp nơi ngoài biên quan, chỉ là trong kinh thành phong tỏa tin tức rất chặt chẽ, có điều chặt chẽ cỡ nào cũng có khe hở, ít nhất lời đồn đại vẫn truyền từ lỗ tai người này sang lỗ tai người khác, tam sao thất bản, làm hắn buồn nôn muốn chết.

Chỉ là, nhớ tối tin tức hắn nhận được tối qua. khóe môi Lý Dụ càng giương cao, giăng lưới lâu như thế cuối cùng cũng có thể bắt được cá rồi, nhớ tới là hắn không nổi vui vẻ.

Nhưng tất cả đều kém hơn sự vui vẻ và thỏa mãn mà người trong lòng mang lại, nghĩ đến tối qua Tô Nhược Tuyết hết sức chủ động và nhiệt tình, giờ khắc này, ánh sáng trong mắt Lý Dụ khi nhìn nàng tự dưng chứa ba phần lửa.

"Đau...." Tô Nhược Tuyết mơ mơ màng màng đưa tay đẩy bàn tay to đang đặt trên nơi mềm mại cao ngất của nàng, sờ sờ cũng được đi, cứ thích bóp làm nàng đau không chịu đựng nổi là sao?

Lý Dụ dễ dàng bị đuổi đi như thế thì không còn là hắn nữa, nhận thấy tiểu nương tử đang ngủ mê mà còn giãy giụa muốn tạo khoảng cách với mình, Lý Dụ xoay người đè nàng xuống dưới thân, "Nương tử, nếu nàng đã dậy rồi thì chúng ta làm một ít việc vận động trên giường đi."

Lúc này, Tô Nhược Tuyết hoàn toàn tỉnh táo, nhưng mà không đợi nàng kịp mở miệng phản đối thì miệng đã bị người ta chặn lại, gần như cùng lúc, phía dưới cũng bị người chặn cực kỳ chặt chẽ, trên dưới đều không ra tay được, Tô Nhược Tuyết vốn không có thời gian để phản ứng, một lần nữa bị người dẫn dắt vào vòng xoáy si mê kia, khiến cho nàng choáng váng.

Đợi đến lúc Tô Nhược Tuyết tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng rõ rồi.

Nhìn khuôn mặt tươi cười hết sức sáng lạng bên cạnh, Tô Nhược Tuyết chứa đầy một bụng tức nhưng không cách nào nói ra miệng, song ý niệm trong đầu lại hết sức rõ ràng --- Nàng thật sự rất muốn cào nát gương mặt này đấy...

Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước rơi xuống, Lý Dụ bày ra khuôn mặt ăn uống no say, "Nương tử, vi phu giúp nàng mặc váy áo nhé, ăn sáng xong chúng ta còn phải đi thăm đại tỷ và các tiểu bảo bối nữa."

Quan trọng là điểm này đây, biết rõ hôm nay nàng phải đi thăm đại tỷ và các cục cưng mà buổi sáng còn dám quấn lấy nàng, bây giờ lại bày ra dáng vẻ hiền phu, sao không làm vậy từ sớm đi? Nàng còn lạ gì hắn nữa.

Tô Nhược Tuyết vùng vẫy muốn đứng lên, mặt mày sáng lạng của Lý Dụ thu lại mấy phần, hắn sờ sờ mũi rồi ngượng ngùng nhận sai, "Đều tại nương tử nhiệt tình quá, ta không khống chế nổi chứ bộ..."

Rốt cuộc do Tô Nhược Tuyết không giống với loại nữ nhân chanh chua ngoài chợ, vì thế mặt Lý Dụ không có bị cào nát, nhưng lúc Tử Oanh và Tử Yên bước vào hầu hạ lơ đãng nhìn thấy trên má trái Lý Dụ có hai hàng dấu răng hết sức chói mắt, từ đó, đầu các nàng không bao giờ dám ngẩng lên nữa.

"Đi lấy bình sứ trắng đầu tiên trong ngăn tủ bên trái hàng thứ hai lại đây." Sau khi rửa mặt, Tô Nhược Tuyết không kiên nhẫn nhìn mặt hắn nữa, vừa rồi nàng cắn cho hả giận, có điều cái người lớn già đầu này bị cắn để lại hai hàng dấu răng, chẳng những hắn không thấy ngại mà còn làm ra vẻ rất vinh quang, không có cách nào, đạo hạnh đối phương quá cao, hắn không biết xấu hổ chứ nàng thì biết! Nếu để hắn mang khuôn mặt có dấu răng này đi ra ngoài, cả đời này nàng đừng mong gặp ai nữa.

Thấy nương tử rốt cuộc cũng chịu để ý đến mình, Lý Dụ hết sức mừng rỡ, "Nương tử, ta không sao đâu, hơn nữa," Nói tới đây, hắn đưa tay lên sờ sờ chỗ dấu răng trên má, giống như cái gì đó đáng khoe khoang và vinh dự lắm vậy, Tô Nhược Tuyết thấy có chút ngọt ngào, "Ta cảm thấy để thế này rất tốt.

Lúc này, Tô Nhược Tuyết lười nói chuyện với hắn nữa, nàng tự mình đi đến tủ chứa đồ lấy bình sứ trắng nhỏ tới, sau đó không nói một lời ép người ngồi lên giường, nâng mặt hắn lên bôi thuốc vào má trái.

Lần này, Lý Dụ không làm tiếp mấy chuyện khiến Tô Nhược Tuyết nổi giận nữa, hắn thành thật ngoan ngoãn ngồi im một chỗ, chìa má trái ra, rất thông minh, hôm nay Tô Nhược Tuyết mặc một thân váy áo màu tím nhạt thêu hoa, vạt áo viền họa tiết nhánh cây, y phục vốn rất bình thường, thế nhưng tú nương lại đính thêm sợi dây tua rua nơi tay áo, lúc nàng cử động dây tua rua theo đó mà đong đưa, nhìn phiêu dật hơn không biết bao nhiêu lần, hơn nữa bản thân Tô Nhược Tuyết có khí chất hơi lạnh nên càng xuất trần hơn.

Lý Dụ đã để ý nãy giờ, lúc này hai người gần trong gang tất, dù nương tử không cho nhìn nhưng những thứ này cứ lượm qua lượn lại trước mặt hắn, làm lòng hắn luôn ngứa ngáy, chẳng lẽ dây tua rua cũng không cho hắn sờ sao? Thế là, chưa đầy một lát, động tác của Lý Dụ giống như những lần nghịch tóc của Tô Nhược Tuyết vậy, ngón tay thật dài liên tục cuốn lấy rồi quấn quấn, chơi rất vui vẻ.

Tô Nhược Tuyết hoàn toàn không phản bác được, cuối cùng nàng hung hăng đâm một cái vào chỗ hai hàng dấu răng rồi đứng bật dậy, "Tử Yên, bảo phía dưới dọn đồ ăn sáng lên đi."

Lý Dụ: "..." Nương tử nhà hắn thật sự rất đáng yêu!

Lúc ra cửa Lý Dụ vẫn còn muốn tiếp tục dính lấy nương tử nhà mình, không thèm để ý đến những ánh mắt khinh bỉ mình mà nhấc chân lên xe ngựa, có điều vừa ra khỏi cửa, đã bị người cứng rắn từ chối, "Ta muốn ngồi chung xe ngựa với đại tẩu, chàng cưỡi ngựa đi chung với tổ phụ bọn họ đi."

Lý Dụ hung dữ trừng mắt nhìn đại tẩu Chu Tử San chẳng biết đã xuất hiện bên cạnh nương tử nhà mình từ lúc nào, đến lúc thấy dáng vẻ sợ hãi rụt rè trốn sau lưng nương tử nhà mình của nàng ấy, Lý Dụ âm thầm thở dài một hơi rồi mới quay sang trừng mắt nhìn đại ca đã ngồi trên lưng ngựa.

Lý Nguyên hớn hở nhìn đệ đệ bực bội, "Lý Hải, dắt ngựa của nhị đệ tới đây."

Lạnh lùng nhìn khắp một lượt mấy người nhiều chuyện hóng hớt xung quanh, Lý Dụ không chút khách sáo mở miệng: "Nhìn cái gì? Không đi à?"

Mọi người kiềm chế không được cười rộ lên, hiển nhiên thấy hắn chịu ấm ức, mọi người đều rất vui mắt!

Miệng Lý Nhiên cười toe toét chu đầu ra khỏi xe ngựa của tam phòng, hưng phấn nói: "Nhị tẩu tẩu, đệ ngồi chung một xe ngựa với tẩu nhé!"

Đương nhiên Tô Nhược Tuyết đồng ý, có điều không đợi cậu nhóc chạy tới trèo lên xe ngựa của Tô Nhược Tuyết thì giữa đường đã bị người ta chặn lại, mới chớp mắt mà đã thấy cậu yên ổn ngồi trên lưng ngựa.

Lúc này, Lý Nhiên không vui nổi nữa, tuy rằng vừa rồi cậu cảm thấy rất kích thích vì được ngồi lên lưng ngựa, nhưng mà niềm tin muốn ôm đùi nhị tẩu tẩu vẫn không giảm! Vì vậy, cầm nhỏ hếch lên, Lý Nhiên cao quý lạnh lùng từ chối ý tốt của Lý Dụ, "Nhị ca, đệ không muốn cưỡi ngựa với huynh, đệ muốn ngồi chung xe ngựa với nhị tẩu tẩu cơ!"

Sog không ngờ hai chân Lý Dụ lập tức kẹp chặt bụng ngựa, một tay bảo vệ Lý Nhiên ngồi trước, một tay vung dây cương, trực tiếp thúc ngựa chạy đi, "A Nhiên đừng lộn xộn, nữ tử mới ngồi xe ngựa, đệ lớn như vậy rồi có thấy xấu hổ không?"

"Không xấu hổ, không xấu hổ!" Lý Nhiên dùng lý lẽ chính đáng phản đối hành động của Lý Dụ, "Nhị ca, huynh bớt gạt người đi, vừa rồi nếu không phải nhị tẩu tẩu cản lại thì huynh đã ngồi vào xe ngựa rồi!""

Có điều, Lý Dụ chính là người da mặt dày đấy, bị người ta nói trúng tim đen mặt hắn vẫn làm ra vẻ không có chuyện gì, đáp lại Lý Nhiên là dáng vẻ ung dung cỡi ngựa. Ừ, đúng vậy đấy, hắn không lên được xe ngựa của nương tử nhà mình, đại tẩu thì không tính, chung quy đều là nữ tử, nhưng mà đã là nam nhân, dù cho nhỏ như tiểu quỷ này cũng tuyệt đối không được!"

Chu Tử San ngồi trong xe ngựa tươi cười xinh đẹp như hoa, "Tình cảm giữa nhị đệ và Tuyết Nhi tốt quá."

Hai gò mà Tô Nhược Tuyết hơi đỏ lên, nàng ngồi nghiêm chỉnh, "Đại ca đối với đại tẩu cũng tình ý thắm thiết."

Hai người các nàng lần đầu tiên trêu ghẹo đối phương, vả lại da mặt đều mỏng như nhau, ánh mắt vừa chạm là phát hiện vẻ xấu hổ của người còn lại nên không hẹn mà cũng bật cười.

Hôm qua Bùi phủ rất náo nhiệt vì có thêm hai vị tiểu công tử, hôm nay người đến chúc mừng không chỉ có mình Vĩnh Định Hầu Phủ, người của Tô gia và Phụ Chính Vương phủ đều tới, nhưng mà mấy ngày trước vương phi Tô Nhược Nhị nhiễm phong hàn, sợ sẽ lây bệnh cho các cục cưng nên không tới, có điều ma ma đắc lực Trương thị bên cạnh nàng ấy đã đến từ sớm.

"Phụ thân, Nhị nhi không sao chứ?" Lúc mới nghe Tô Nhược Nhị nhiễm phong hàn, lòng Tô Nhược Tuyết bỗng xiết chặt, sau khi chào hỏi mọi người xong nàng vội tìm cơ hội tiến tới hỏi Tô phụ, người ngoài có thể không biết nhưng người một nhà như các nàng sao lại không biết? Hiện giờ tiểu muội mang thai đã sắp bảy tháng, thời điểm này dù chỉ gió thổi lay đầu ngọn cỏ một chút thôi cũng nguy hiểm, bọn họ không thể không lo lắng.

Tô phụ thoáng lắc đầu, hôm qua Vương phủ đã phái người đến báo cho ông biết, cho nên bây giờ sắc mặt Tô phụ rất bình tĩnh.

Hiện tại, trên triều đang tiến vào thời khắc quyết định, tam nữ tế vẫn đang ở trên chiến trường, giả sử lúc này tin tức tiểu nữ nhi mang thai bị truyền ra ngoài, chắn chắn đám nghịch tặc mưu toan soái ngôi kia sẽ không tiếc máu chảy thành sông bắt cóc tiểu nữ nhi, ý đồ dùng mẫu tử hai người uy hiếp Mẫn Hoành Duệ, còn cái vị trong cung kia nữa, nhìn thoáng qua có vẻ không chào đón đứa trẻ sắp chào đời này lắm?

Đã ẩn nấp lâu như thế, càng lúc càng không thể khinh thường, bọn họ không thể thua mà cũng không muốn thua một tý nào.

Tiếp theo Tô phụ không nói gì nữa, nhưng sau đó Tô Nhược Tuyết rà soát lại từ đầu đến cuối một lần, nàng hiểu ra nên không hỏi nhiều, quay người bày ra vẻ mặt lo lắng hỏi thăm Trương ma ma về bệnh tình của tiểu muội, còn dặn đi dặn lại không ngớt, nhất định ngày mai nàng sẽ đến quý phủ để thăm rồi mới thả người, mọi người xung quanh không nghi ngờ gì cả.

Lúc mọi người tới hai cục cưng vẫn còn đang ngủ nên không ai đi quấy rầy, về phần sản phụ Tô Nhược U, hôm nay mới là ngày đầu của thời kỳ ở cữ, ngoại trừ lúc mới đến chào hỏi nàng một chút, thời gian còn lại cũng không ai làm phiền nàng, giờ khắc này mọi người đang tập trung trong Vinh An Đường của Bùi lão phu nhân nói chuyện phiếm.

Trò chuyện một lát thì có người hầu đến báo hai vị tiểu thiếu gia đã thức dậy, lần này thì tốt rồi, không cần những người khác nhiều lời, Bùi lão phu nhân đã sai nhũ nương bế hai chắt trai tới.

Với tư cách là ngoại tổ phụ, đương nhiên Tô phụ được ưu tiên là người bế hai cục cưng đầu tiên, có lẽ trước khi đến nhũ nương đã cho chúng nó bú sữa rồi, cho nên bây giờ hai tiểu huynh đệ cũng không khóc không làm khó, đôi mắt to đen như bồ đào ngơ ngác nhìn mọi người, làm cho lòng người ta ngứa ngáy.

"Tới đây, cho ta bế một lát nào." Tô phụ còn chưa bế đủ thì chợt nghe một giọng nói giống như chuông báo buổi sáng vang lên bên tai, chính là Lý lão hầu gia đang nôn nóng không thể sai được.

Đã là trưởng bối, ai cũng yêu thích trẻ con hết, trong lòng Tô phụ không muốn đưa một tẹo nào, song ông cũng không thể có ý kiến, thế là đành ngoan ngoãn trơ mắt nhìn người ta đoạt mất ngoại tôn của mình.

Lý lão hầu gia không hề cảm thấy xấu hổ khi cướp người, hiện giờ ông cụ và Chiêu Nghi đại trưởng công chúa mỗi người bế một đứa, ngắm nhìn bé trai đáng yêu nằm trong tả lót, suýt chút nữa ria mép ông cụ đã vểnh lên tận lỗ tai, trong miệng còn lẩm bẩm: "Chắt trai ngoan, ta là cụ cố đây."

Dáng vẻ kia, người không biết nhìn vào còn tưởng là chắt trai ruột của ông cụ đấy!

Mọi người trong Vĩnh Định Hầu phủ đều cảm thấy vô lực, không có cách nào, ai bảo ông cụ nhà mình thản nhiên đảo khách thành chỉ như vậy chứ, không phát hiện sắc mặt Bùi lão gia đang đen thui à? Chắt người ta còn chưa kịp thương, vừa chớp mắt đã bị người ta tự nhận là cụ cố, ai mà cam tâm tình nguyện nổi?

Có điều Tô Nhược Tuyết không có tâm trạng suy nghĩ mấy chuyện này, lúc này nàng âm thầm lặng lẽ bước tới trước mặt Lý lão hầu gia và Chiêu Nghi đại trưởng công chúa đánh giá hai cục cưng từ đầu tới chân, may quá, thậm chí nếu như có thể, nàng còn muốn so từng sợi tóc với hai chất trai trong trí nhớ, nàng chỉ sợ có gì đó khác biệt, thời gian trôi qua có chút lâu, nàng càng nghĩ càng hồi hợp, càng nghĩ càng không dám xác nhận.

"Sao thế?" Từ khi hai tiểu bánh bao xuất hiện trong đại sảnh, ánh mắt của nàng gần như dán lên người chúng nó, hiện giờ sắc mặt còn vô cùng khẩn trương, nếu nói không có lý do gì trong đó, Lý Dụ chắc chắn sẽ không tin.

"Hả?!"

Bình luận

Truyện đang đọc