NƯƠNG TỬ MAU TỚI BẢO VỆ TA

Khương Khánh Trạch ngồi trước thư án, trong tay cầm sách nhưng một chữ y cũng không nhìn thấy.

Hai đời rồi, mẫu thân của y vẫn còn như vậy...

Thế nhưng là người làm con như y vẫn không thể chống đối nửa phần, bởi vì tất cả hành động của bà đều là muốn tốt cho y....Ở đời trước y đã lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan như thế, sai một ly đi một dặm, trong kiếp này ông trời thương xót y, cho y quay về lúc mọi chuyện còn chưa xảy ra, y hiểu rõ nỗi băn khoăn của mẫu thân. Khương Khánh Trạch đành phải âm thầm lặp đi lặp lại cảnh tỉnh bản thân, y không thể nôn nóng, ngàn vạn lần không thể nôn nóng, nếu như y thể hiện sự yêu thích của mình đối với Tuyết Nhi ra mặt thì chỉ khiến mẫu thân càng thêm không thích nàng.

Y không thể gấp gáp, không thể sốt ruột, không lâu sau hôn sự của U Nhi biểu muội và Bùi phủ sẽ được định ra, tiếp theo là Nhị Nhi biểu muội, hôn sự của muội ấy mới là điểm mấu chốt, tới lúc đó mẫu thân nhất định sẽ thay đổi suy nghĩ...

Mà bên này, Tô Nhược Tuyết hoàn toàn không nhận ra mình được người ta nhớ thương cũng có tính toán của mình.

"Tiểu thư, hôm nay người có ra ngoài không để muội sai người đi chuẩn bị xe ngựa?"

Mấy ngày nay sau khi dùng bữa sáng xong là tiểu thư nhà mình phải đi ra cửa tiệm tra xét cho nên Tử Yên quen miệng hỏi một câu.

Tuy thân ba tỷ muội Tô gia là nữ nhi nhưng các nàng lại kế thừa khả năng buôn bán thiên phú của Tô phụ, Tô phụ là lớp người xuất thân quê mùa nên cũng không đặt ra nhiều quy tắc, càng không dùng các quy định cứng nhắc của thế tục trói buộc các nàng, vì thế từ hai năm trước ba tỷ muội Tô gia đã tiếp nhận chuyện làm ăn của các cửa tiệm.

Trong đó đại tỷ Tô Nhược U tiếp nhận hoàn toàn mảng lương thực, Nhị tỷ Tô Nhược Tuyết tiếp quản bố trang, tiểu muội Tô Nhược Nhị đáng yêu nhất nên tiếp nhận việc kinh doanh mà nàng yêu thích nhất là Như Ý phường, trong đó lầu một bán son phấn bột nước, lầu hai bán đồ trang sức châu báu, vô cùng tận dụng không gian. Hơn nữa Tô phụ lo lắng dù sao ba nhi nữ của mình cũng là khuê nữ, truyền ra bên ngoài sẽ không tốt cho thanh danh các nàng, cho nên mặc dù giao việc buôn bán của các cửa tiệm lại cho các nàng nhưng Tô phụ vẫn thuê quản sự dày dặn kinh nghiệm cho mỗi cửa tiệm, ba nữ nhi của ông không cần xuất đầu lộ diện.

Không thể không nói, tuy từ nhỏ Tô Nhược Tuyết đã luyện võ nhưng các môn nữ công nàng làm cũng rất tốt, nàng vừa cẩn thận vừa yên tĩnh, lúc trước ma ma dạy nữ công luôn miệng khen Nhị tiểu thư Tô gia thiên phú rất cao, từ lúc sinh ra tới giờ lần đầu tiên bà thấy được. Hiện giờ nàng tiếp quản mảng bố trang, cộng thêm phường thêu, hướng dẫn thợ may. Bởi vì kỹ thuật thêu của Tô Nhược Tuyết rất cao siêu, do đó cách mấy ngày nàng cũng thường ra cửa tiệm tra xét thuận tiện chỉ bảo tú nương ở đó một chút.

Tô Nhược Tuyết thầm tính thời gian, nàng thản nhiên nói: "Không cần."

Phu nhân và hai vị tiểu thư Bùi phủ đã hồi kinh rồi, chắc trong hôm nay Đại tỷ sẽ nhận được thiếp mời...

Quả nhiên, cũng không lâu lắm, nha hoàn Thanh Nhạn hầu hạ Tô Nhược U tới đây mời nàng sang U Lan viện một chuyến.

Trước đó vài ngày ba tỷ muội Tô gia và cữu mẫu Vương thị đi Từ Ân Tự cầu phúc vô tình gặp Bùi lão phu nhân đi thắp hương, Bùi lão phu nhân vừa mới gặp đại tỷ Tô Nhược U mà như đã thân từ lâu, bởi vì chuyện đó nên Tô Nhược U hơi xấu hổ, lần này Bùi lão phu nhân đưa riêng ba thiếp mời cho ba tỷ muội Tô gia, mời các nàng đến Bùi phủ dự tiệc đón hai vị tiểu thư Bùi phủ vừa từ xa trở về. Tức nhiên chuyện này cũng không có gì bất ngờ.

"Đại tỷ, Nhị tỷ hai người chỉ cần chờ tới ngày đó là được rồi, đến ngày đó muội nhất định sẽ làm cho hai người xinh đẹp áp đảo luôn!"

Để lại một câu hùng hồn, Tô Nhược Nhị hứng thú bừng bừng rời đi. Nàng vốn thích chưng diện, cũng thích trang điểm thành mỹ nhân, nhưng hai tỷ tỷ nhà mình vẫn cứ khăng khăng, một người thì hướng nội, một người lạnh lùng, thật uổng phí dung nhan xinh đẹp động lòng người.

Lần này tham gia yến tiệc ở Bùi phủ, nàng sẽ không để cho hai người kia tự làm theo ý mình, nàng phải khiến các phu nhân tiểu thư của các thế gia phải lóa mắt, tất cả lực chú ý của mọi người phải đặt trên ba người nổi bật các nàng mới được!

Tô Nhược Tuyết khẽ lắc đầu, quả thực nàng đã bị tiểu cô nương hưng phấn quá mức đánh bại, nhưng khi nhìn đến đại tỷ chỉ mặc một bộ váy đơn giản trẻ trung và không phấn son bên cạnh, trong lòng Tô Nhược Tuyết không khỏi cảm thán, có tiểu muội ở đây cũng đỡ, dù sao ngày hôm đó đại tỷ đúng là thân mang trọng trách....

Nhớ đến thái độ của Bùi phu nhân và hai vị tiểu thư Bùi phủ đối với đại tỷ, ánh sáng trong mắt Tô Nhược Tuyết bỗng tối đi mấy phần.

"Đại tỷ, nếu như, muội nói chỉ nếu như thôi, ngày mai Bùi phu nhân và Bùi tiểu thư vừa mới trở về kia không thích...Chúng ta, tỷ..."

Sợ đại tỷ hiểu lầm, Tô Nhược Tuyết hấp tấp nói thêm một câu, "Nghe nói trước kia Bùi phu nhân theo Bùi thái thú ra ngoài làm việc, một lần đi là hết mười năm, Đại tiểu thư Bùi phủ cũng chỉ nhỏ hơn chúng ta một tuổi, Nhị tiểu thư thì còn nhỏ hơn hai năm nữa, hôm nay Bùi thái thú được đương kim thánh thượng trọng dụng thăng chức thành Thượng Thư, bây giờ Bùi phủ tổ chức tiệc mời khách tới dùng bữa, dụng ý trong đó không cần nói cũng biết. Hôm ấy, người tới không phải phú cũng quý, tới lúc đó..."

Không phải Tô Nhược Tuyết tự coi nhẹ mình, nàng sinh ra trong thương hộ, nàng là niềm tự hào của phụ thân, nhưng trong cuộc sống này, có bao nhiêu người có thể hoàn toàn không để ý ánh mắt của mọi người xung quanh, so với chuyện ngày mai trong lòng Đại tỷ tràn đầy vui mừng bị người ta tạt gáo nước lạnh, thì bây giờ nàng tình nguyện làm ác nhân trước.

Từ lúc Tô Nhược U nhận được thiếp mời đến giờ, nàng vẫn đang xấu hổ nên chưa từng suy nghĩ qua, nếu như người nhà của hắn không thích nàng, thì nàng phải làm sao đây...

Kỳ thật cũng không phải nàng không nghĩ tới chút nào, có điều hắn giống như "Khắc tinh" ông trời đặc biệt chuẩn bị cho nàng, từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã giống như lưu manh bắt nạt nàng, còn lớn giọng tuyên bố muốn thành thân với nàng nữa chứ, sau đó nàng còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng thì hắn đã làm cho lòng nàng rối loạn, hơn nữa được Bùi nãi nãi yêu thích nên càng ngày nàng càng dỡ bỏ lớp phòng bị của mình.

Trước giờ nàng chưa bao giờ ra trận khi chưa chuẩn bị, không ngờ ngày hôm nay nàng phải nhờ Nhị muội nhắc nhở, đúng là nàng không nghĩ tới chuyện này.

Do nàng quá chủ quan chăng? Hay là, do hắn khiến cho nàng trở nên như thế...

Vẻ xấu hổ trên mặt đã không còn, Tô Nhược U nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nàng chậm rãi nói: "Người với người ở chung với nhau đều do duyên số, hợp thì vui, còn không hợp chúng ta cũng không thể ép buộc được."

Tô Nhược Tuyết không biết phải mở miệng an ủi đại tỷ như thế nào, nhưng nhìn dáng vẻ của tỷ tỷ nàng rất đau lòng, tuy có chút không quen nhưng nàng vẫn đưa tay ôm lấy Tô Nhược U, "Đại tỷ nhà chúng ta tốt như vậy, trừ phi mắt của người nọ không tốt, chứ nếu không sao lại không thích tỷ được..."

Hiếm khi nhị muội làm nũng, Tô Nhược U mỉm cười ôm lại, "Nếu nhị muội đã nói như thế thì tạm thời ta cứ nghĩ thế đi."

Mà bên này, Bùi phủ và Vĩnh Định Hầu phủ bởi vì quan hệ phức tạp giữa hai lão gia với Bùi Hạo, Lý Dụ mà đã trở nên thân thiết, lần này Bùi phủ tổ chức tiệc mời khách đến mừng hai vị tiểu thư hồi phủ, đương nhiên Vĩnh Định Hầu phủ cũng nhận được thiếp mời

Vì muốn cho hai vị tiểu thư trưởng thành bên cạnh Bùi phu nhân, quanh năm không có ở kinh thành mặt mũi, sáng sớm Lý lão hầu gia và Chiêu Nghi trưởng công chúa đã hạ lệnh hết thảy mọi người trong Hầu phủ nếu như hôm đó thật sự không có bận gì thì phải đi hết.

Lý Dụ là một người ăn chơi lêu lổng không có việc làm nên không thể đẩy trách nhiệm cho người khác, sáng sớm ngày hôm đó hắn đã đi theo tổ phụ và tổ mẫu đi đến Bùi phủ, đều là huynh đệ nhà mình, muội muội của Bùi Hạo thì chính là muội muội của hắn, dù sao lão gia tử nhà hắn lúc nào cũng thèm nhỏ dãi tôn nữ nũng nịu của người ta, nếu người khó giải quyết như Bùi Hạo hắn còn chơi chung được thì không lý nào hai tiểu cô nương quý giá như châu như ngọc này hắn nhìn thấy lại không hứng thú được.

Đứng giữa một đám huynh đệ, mặt mày Lý Dụ tươi rói cung kính cúi chào Bùi lão gia và Bùi lão phu nhân, sau đó lại chào hỏi Bùi đại nhân và Bùi phu nhân bên cạnh, tiếp theo là đến lượt Bùi đại tiểu thư Bùi Nhàn và Bùi nhị tiểu thư Bùi Ninh chào hỏi bọn hắn.

Như đã nói qua, dung mạo Lý Dụ cực kỳ giống Tổ mẫu Chiêu Nghi trưởng công chúa, tục ngữ nói rất đúng nam sinh nữ tướng, quý không thể nói, mặt Lý Dụ đẹp đẽ như ngọc, mắt sáng chân mày tinh tế, giờ phút này cả người toát ra vẻ không đứng đắn, dung mạo quá mức tuấn tú khiến cho hai tiểu cô nương Bùi Nhàn và Bùi Ninh nhìn thêm mấy lần, có điều Bùi phu nhân Tiểu Phương Thị lại dùng mắt quét từ trên xuống dưới hắn một lượt, giống như ánh mắt của nhạc mẫu nhìn nữ tế, càng nhìn càng thấy hài lòng.

Lý Dụ nhanh chóng thu lại dáng vẻ tươi cười ngồi nghiêm chỉnh lại, nếu những người khác còn dễ nói chứ Bùi phu nhân có tính toán gì, vậy thì rất khó xử, hắn không phải Hạo ca tập trung hết tinh thần muốn lấy thê tử, quả thực hắn không hề có ý niệm thành thân trong đầu đâu!

Người ngồi ở đây có ai mà không khôn khéo, ánh mắt Tiểu Phương Thị lại quá mức rõ ràng, ánh mắt mọi người lập tức như có như không nhìn về phía mẫu thân Lý Dụ -- Vĩnh Định Hầu phu nhân Triệu thị, nhưng Triệu thị vẫn tỏ vẻ như không có chuyện gì, bà im lặng ngồi ở vị trí phía dưới Chiêu Nghi trưởng công chúa, giống như không nhìn thấy ánh mắt của mọi người.

Bùi lão phu nhân thấy trên mặt mình nóng rát, Tiểu Phương thị này thật là ngu ngốc, vừa hồi kinh thì không nên làm liên lụy hai tôn nữ bị người ta chê cười như mình, đúng là tưởng rằng kinh thành rộng lớn này giống như Tri Châu hay sao? Tất cả mọi người đều phải lấy lòng nó chắc?

Chiêu Nghi trưởng công chúa quen biết với Bùi lão phu nhân nhiều năm, tuy bà không thích Tiểu Phương thị nhưng cũng không thể không cho Bùi lão phu nhân mặt mũi nên bà đành dịu dàng lên tiếng: "Nữ quyến chúng ta ngồi đây nói chuyện, đám thiếu niên bọn chúng chắc không thích nghe đâu, A Nguyên A Dụ, các con dẫn mấy đệ đệ và A Hạo ra tiền viện đi."

Bùi lão phu nhân cảm kích nhìn Chiêu Nghi trưởng công chúa, tiếp theo bà nhìn Bùi Hạo cười phụ họa, "Đúng vậy, chỉ có trưởng công chúa thương các con, A Hạo, mấy huynh đệ con đừng  phí thời gian ở đây nữa, mau đi ra đi."

Bùi Hạo đã sớm ngồi không yên rồi, người ngồi chung với y đều biết tâm tư y không có ở đây, hơn nữa ở đây toàn nói mấy chuyện nhà của nữ nhân, y nghe không vô, bây giờ Chiêu Nghi trưởng công chúa và tổ mẫu nhà mình đã mở miệng, y tuyệt đối không khách sáo đứng dậy cáo từ, trong lòng còn không ngừng nói thầm, giờ là giờ nào rồi, sao tiểu nương tử nhà hắn còn chưa tới? Tổ mẫu đã nói đưa thiếp mời đến Tô gia rồi mà, không phải nàng không đến chứ...

Nghĩ đến đây, Bùi Hạo càng bực bội hơn.

Mà với tư cách là huynh đệ, nhìn thấy Bùi Hạo thiếu chút nữa là vò đầu bức tai, hắn không phúc hậu nở nụ cười, "Hạo ca, hôm nay trời đẹp như vậy, hay là chúng ta đến võ đài luyện tập một lát đi."

Hôm nay ngoại trừ Ngũ thiếu gia thứ xuất Lý Lâm, bảy vị thiếu gia còn lại của Vĩnh Định Hầu phủ đều có mặt, đương nhiên trừ y ra, bảy người còn lại đều là đích xuất, tuy nhiên chuyện này bàn sau bây giờ không nói tới. Trước đây tất cả mọi người đều nghe Bùi Hạo đi đến phía Bắc tìm được một con Hãn huyết bảo mã* tên là Xích Diễm, nghe nói là nó chạy nhanh như gió, mọi người đều là thiếu niên trẻ tuổi nhiệt huyết, nghe Lý Dụ nói như thế bèn lập tức ồn ào phụ họa, ngay cả chín chắn như đại ca Lý Nguyên cũng rất kích động.

*Hãn huyết bảo mã là giống ngựa quý vùng Mông Cổ.

"Không đi!" Y phải chờ tiểu nương tử nhà mình tới, làm gì có thời gian rảnh đi đối phó đám dư thừa tinh lực không có chỗ phát tiết này!

Ngay tại lúc huynh đệ Lý gia khuyên ngăn, gã sai vặt của Bùi Hạo -- Bùi Hưng gấp gáp chạy tới, "Thiếu gia, xe ngựa Tô gia đã đến ạ."

Thấy Bùi Hạo bước đi nhanh như gió cuốn, khóe môi Lý Dụ cong lên, có điều trong đầu hắn lại bất giác hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng, chắc hẳn hôm nay nàng cũng theo tới nhỉ...

Bình luận

Truyện đang đọc