NƯƠNG TỬ MAU TỚI BẢO VỆ TA

Không ngoài dự đoán, lúc Lý Dụ vừa bước vào Lãnh Mai Các thì bị hai tiểu nha hoàn ngăn cản.

"Nhị công tử, đêm đã khuya, mời người trở về đi." Tử Oanh tiên phong ra ngoài ngăn cản, nếu bỏ qua ánh mắt né tránh thì cũng có mấy phần khí thế.

Đáng tiếc người nàng đối mặt là Lý Dụ, chút xíu khí thế đó của nàng hắn hoàn toàn không để vào mắt, hắn lạnh nhạt lườm Tử Oanh, Lý Dụ thoải mái lên tiếng, "Thức thời thì tránh ra đi."

Tử Oanh đã hạ quyết tâm, không bao giờ để cho tên ăn chơi này có cơ hội đến gần tiểu thư nhà mình, mặc dù bị Lý Dụ nhìn đến đáy lòng run rẩy nhưng nàng vẫn kiên quyết cản đường. Còn Tử Yên bên cạnh, tuy không mở miệng, không có hành động gì, song cũng im lặng ủng hộ tỷ muội tốt của mình.

Ngay tại lúc tình hình hết sức căng thẳng, Triệu Vô Minh đứng phía sau nhanh chóng bước lên, "Thiếu gia, người vào trong trước đi, ở đây giao cho nô tài được rồi ạ."

Nói xong, y liền bước thêm một bước, "Hai vị cô nương, đắc tội.

Trải qua chuyện đêm qua Tử Yên cũng không dám khinh thường Triệu Vô Minh, còn Tử Yên vốn là một cô nương yếu ớt không biết võ công, nàng cũng không hề sợ mình bị thương mà chủ động xuất kích, xông ra ngoài.

Triệu Vô Minh dễ dàng kéo hai tiểu nha hoàn lại giống như chơi đùa, Lý Dụ không lằng nhằng nữa mà sải bước tiến vào nhà chính.

Có điều khi hắn bước vào khuê phòng trước lạ sau quen của Tô Nhược Tuyết, thì lại phát hiện người không có ở đây.

Nàng trốn hắn!

Rõ ràng nàng trốn hắn!

Nếu như nói hôm qua bị từ chối, Lý Dụ vẫn còn tồn tại một chút lý trí, không để cho tâm tình của mình lộ ra ngoài làm tổn thương Tô Nhược Tuyết, còn bây giờ hắn đã hoàn toàn rơi vào trạng thái nổi cơn thịnh nộ.

Nhanh như một làn gió, hắn vận khí bay nhanh ra ngoài, đợi đến khi ba người ngoài cửa phát hiện sự hiện diện của hắn, hắn đã im lặng không một tiếng động bóp cổ Tử Yên.

"Nói, tiểu thư các người đang ở đâu?"

Không có mỉa mai, không có đùa cợt, lúc này giọng nói Lý Dụ lạnh như băng xuyên thẳng vào lòng người, không cần nghi ngờ, nếu đáp án của Tử Yên không làm hắn hài lòng, hắn nhất định sẽ không nể tình mà giết nàng.

Nhưng mà, nàng không thể bán đứng tiểu thư.

"Nô tỳ không biết." Chắc chắn mình sẽ chết, mặc dù trong lòng Tử Yên run rẩy nhưng vẫn cứng miệng như cũ.

"Không sợ chết đúng không?" Khóe môi Lý Dụ nhẹ nhàng giương lên thành một độ cong rất nhỏ, đôi mắt phượng nhìn Tử Yên chăm chú, "Vậy ta giúp ngươi toại nguyện."

Sức mạnh trên tay đột nhiên tăng lên, dưới ánh trăng ráng rỡ, Tử Oanh bỗng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Yên căng ra đỏ rực, nàng vô cùng luống cuống, hắn thật sự muốn giết chết Tử Yên...

"Dừng tay, ngươi mau dừng tay!" Tử Oanh hoảng hốt vội hô lên.

Sức mạnh trên tay Lý Dụ vẫn không giảm xuống, hắn quay đầu nhìn Tử Oanh, "Vậy thì, tiểu thư nhà ngươi đang ở đâu?"

Tử Oanh tức giận, tức vì Lý nhị công tử không biết xấu hổ âm mưu quấn lấy tiểu thư nhà mình, càng giận bản thân mình bất lực, nhìn thấy tròng mắt Tử Yên gần như sắp lòi ra ngoài, nước mắt dày đặc trong mắt Tử Oanh rốt cuộc không chịu nổi nữa, ồ ạt tuôn rơi, "Dừng tay, ngươi dừng tay lại..."

Chợt tiếng có tiếng cửa sổ mở ra, trong đêm khuya tĩnh lặng hết sức rõ ràng, ngay sau đó, một giọng nói chứa đựng lửa giận truyền đến, "Lý Dụ, nếu huynh quậy đủ rồi thì mau thả nha hoàn của ta ra ngay."

Ánh mắt Lý Dụ sáng ngời, hắn thản nhiên nhìn lại hướng phát ra tiếng nói, đúng là Tô Nhị tiểu thư mà hắn ngày nhớ đêm mong!

"Tuyết Nhi, rốt cuộc nàng cũng xuất hiện."

Nàng đã xuất hiện, vậy tiểu nha hoàn trong tay không còn giá trị nữa, hắn nhẹ nhàng vung tay đẩy người về phía Tử Oanh và Triệu Vô Minh đang đứng bên cạnh, Lý Dụ đi thẳng vào sương phòng mà Tô Nhược Tuyết đang lẩn trốn mình.

"Tiểu thư..." Hai tay Tử Yên ôm cổ họng, bởi vị bị xiết mạnh, dây thanh quản bị thương, nhất thời nói chuyện không dễ dàng, nhưng ánh mắt lo lắng lại khiến người ta thấy được nàng là một người chu đáo.

Tử Oanh vững vàng đỡ Tử Yên, Triệu Vô Minh âm thầm thu hồi bàn tay bảo vệ lại, "Hai vị cô nương, Nhị tiểu thư không sao đâu, điểm ấy các người có thể yên tâm."

Tử Yên và Tử Oanh cùng oán hận liếc nhìn y. Quả nhiên nô bộc của ác nhân cũng không phải người tốt!

Triệu Vô Minh bị giận chó đánh mèo an phận nhìn trời ra vẻ rất vô tội, y đã chọc đến ai đâu...

Mà bên này, khi Lý Dụ bước vào phòng, hắn cũng không tò mò quan sát như lần đầu bước vào khuê phòng Tô Nhược Tuyết nữa, lúc này hắn không hề hứng thú với cách bài trí trong phòng, hắn đi thẳng tới vô cùng tự nhiên ngồi xuống đối diện với Tô Nhược Tuyết cách một cái bàn.

Đợi khi xác định giường ấm mình đang ngồi có đốt địa long hắn mới nói: "Tại sao phải tránh ra? Nơi này lạnh như vậy, trên người nàng còn bị thương, nàng không nên hồ đồ thế này."

Đối mặt với lời lẽ chất vấn hết sức chính nghĩa, Tô Nhược Tuyết không thể nào phản bác được.

Người này, rốt cuộc tự cho là đúng đến mức nào đây?

Tại sao nàng phải tránh hắn, chẳng lẽ hắn không hiểu à? Suy cho cùng, hắn mới là ngọn nguồn của vấn đề, bây giờ còn có mặt mũi hỏi nàng lý do, Tô Nhược Tuyết cảm thấy nền tảng giáo dục nhiều năm qua của mình sụp đổ từng chút từng chút một....

Nhất là nhớ tới hình ảnh hắn bóp cổ Tử Yên lúc nãy, Tô Nhược Tuyết không bình tĩnh nổi nữa, nàng bùng phát: "Tại sao huynh làm nha hoàn của ta bị thương?"

Lý Dụ cũng trừng mắt, gay gắt chất vấn một câu, "Tại sao nàng trốn ta?"

Cho nên, bởi vì nàng trốn hắn mà hắn uy hiếp tính mạng nha hoàn của mình? Nếu không phải bây giờ thân nàng mang trọng thương, không thể cử động mạnh, Tô Nhược Tuyết không có khả năng ngồi đối mặt với hắn như thế này.

"Ta nghĩ tối qua ta đã nói rất rõ ràng, Nhị công tử ưu ái Nhược Tuyết không gánh vác nổi, mong sau này người tự trọng, đừng làm ra mấy hành vi tiểu nhân thế này, như vậy Nhược Tuyết chỉ càng xem thường người mà thôi."

Lời này, Tô Nhược Tuyết nhìn thẳng vào mắt Lý Dụ, gằn từng câu từng chữ nói ra, nhất là hai chữ "Xem thường", nàng gần như cắn răng mà nói, thể hiện thái độ của nàng đối với Lý Dụ.

Lý Dụ giận quá hóa cười, bị nàng từ chối thẳng mặt nhưng không hiểu sao khi nhìn ánh mắt bốc hỏa, vẻ mặt tràn đầy tức giận của nàng càng khiến hắn động lòng, nàng giống như búp bê vải xinh đẹp bỗng nhiên nổi giận đến cực hạn, ngược lại càng làm người ta si mê.

"Ta nghĩ tối qua ta cũng đã nói rất rõ ràng rồi, nàng là người mà Lý Dụ ta đã chọn."

Hào quang trong mắt hắn quá mức sáng ngời, đột nhiên Tô Nhược Tuyết cảm thấy mình không hiểu người này nữa, tựa như nàng không thể nào giải thích nổi, hắn tận mắt nhìn thấy nàng giết người, thấy nàng trả thù, thấy nàng không.... Nhưng thái độ của hắn sau đó rõ ràng nói cho nàng biết, hắn yêu thích nàng. Người này hoàn toàn không hề xuất hiện trong ký ức kiếp trước của nàng, vì cớ gì kiếp này hắn lại dây dưa đến tận đây?

Thậm chí, sâu thẳm trong lòng Tô Nhược Tuyết có cảm giác, một khi "Con mồi" đã rơi vào mắt hắn thì không thể nào chạy thoát. Mà nàng, chính là "Con mồi" mà hắn thèm thuồng kia...

Bởi vì ý tưởng xuất hiện đột ngột này mà lửa giận trên mặt Tô Nhược Tuyết tản đi không ít, nàng nhìn vào mắt Lý Dụ, vừa chân thành vừa cam chịu, "Lý nhị công tử, ta đối với người không hề có hứng thú."

Lý Dụ nhíu mày, "Nhị tiểu thư, ta đối với nàng, rất có hứng thú."

Chuyện đến nước này, Tô Nhược Tuyết không nói gì nữa, nàng lạnh lùng thể hiện thái độ với người trước mặt.

Một chiêu này nếu đối với người khác khẳng định là hiệu quả nhanh chóng, dù sao người bình thường không có da mặt dày như thế. Có điều đối với Lý Dụ, hắn hoàn toàn không để vào mắt, Tuyết Nhi của hắn ít nói, hắn hiểu.

"Tuyết Nhi, nếu chúng ta đã thống nhất, vậy thì sương phòng này lạnh lắm, hay là chúng ta quay về khuê phòng của nàng trước nha."

Tuy trong sương phòng có đốt địa long nhưng không thể nào so sánh với buồng lò sưởi trong khuê phòng Tô Nhược Tuyết được. Lý Dụ rất lo cho sức khỏe của nàng.

Tô Nhược Tuyết nhắm hai mắt lại, trong lòng bỗng sinh ra loại cảm giác thất bại, không muốn để tâm tình mình bị hắn ảnh hưởng thêm nữa, Tô Nhược Tuyết thầm niệm 《 Bí quyết tĩnh tâm 》, nàng không tin, nàng hoàn toàn phớt lờ xem hắn như không tồn tại, để xem hắn có thể ngồi được bao lâu!

Bình luận

Truyện đang đọc