NƯƠNG TỬ MAU TỚI BẢO VỆ TA

Hiện tại, số tháng Tô Nhược Tuyết có thai xác thực còn thấp, song những năm này Đới Xuân Vinh bí mật mai danh ẩn tích ngao du ở bên ngoài, trở thành đại phu danh chấn khắp thiên hạ, người mắc bệnh gì mà y chưa chứng kiến, chứ đừng nói chắc chắn như bây giờ, sau thời gian nửa nén hương, Đới Xuân Vinh thản nhiên thu tay lại, cười nói: "Chúc mừng nhị ca, nhị tẩu, bé con đã được hơn tháng."

Vẻ lạnh nhạt trên mặt Tô Nhược Tuyết nháy mắt tiêu tán, chỉ còn lại nét vui mừng khó nén, nàng vội vàng ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc đối mặt với Lý Dụ bên cạnh.

So với vẻ mặt thể hiện sự vui vẻ của Tô Nhược Tuyết, Lý Dụ càng cao hứng giương nanh múa vuốt, hắn nắm chặt tay Tô Nhược Tuyết, kích động hô to: "Tuyết nhi, chúng ta sắp trở thành phụ thân mẫu thân rồi."

Tuy ba tỷ muội Tô gia sinh ba nhưng hết lần này đến lần khác con đường rước thê tử về nhà của nhị cô gia có chút khó khăn, hiện giờ đừng nói đến cả Bùi Hạo và Mẫn Hoành Duệ đều đã có nhi tử bế mà hắn chỉ mới xem như vừa lấy người về nhà không lâu, nhớ đến ngày đó, Lý Dụ còn rất xoắn xuýt chuyện này, thậm chí tận đáy lòng hắn còn không muốn có con sớm như thế, hắn còn chưa thân thiết với nàng đủ, làm gì có chuyện để cho một người khác tranh giành tình cảm của nàng?

Song bây giờ biết được cốt nhục của hai người đang nảy mầm sinh trưởng ngay trong bụng của nàng, sự vui mừng tự nhiên sinh ra, hoàn toàn không theo khống chế của hắn.

Tô Nhược Tuyết cũng trịnh trọng gật đầu, giờ khắc này không có bất cứ từ ngữ nào có thể hình dung tâm trạng chấn động của nàng, kiếp trước nàng bị người ta hạ độc, thân thể ngày càng trở nên suy yếu, thậm chí ngay cả con mình cũng không giữ được, cuối cùng cả đời nàng cũng không thể có một đứa con của riêng mình, bây giờ thì tốt rồi, nàng không chỉ có được một phu quân như hắn, mà còn sắp có một đứa con mà nàng tha thiết mong chờ từ lâu...

"Đồ ngốc, đây là chuyện vui mà..." Khóe môi Lý Dụ ẩn chứa ý cười, hắn ngẩng đầu lau đi giọt nước mắt vừa tràn ra khỏi khóe mi nàng.

Tô Nhược Tuyết hít hít mũi, rốt cuộc vẫn nhớ có người ngoài đang ở đây, nàng lại không phải là người hay đa sầu đa cảm, hiện tại nút thắt trong lòng đã được cởi bỏ cho nên mới có hơi mất khống chế, dừng lại một lát, nàng bình tĩnh lại hơn rất nhiều, "Không có gì, chỉ là ta vui mừng quá, khiến tam đệ chê cười rồi."

Đới Xuân Vinh hành nghề y không phải thời gian ngắn, đối với loại chuyện này y nhìn đã quen mắt, y vẫn thong dong ôn hòa như cũ, cao quý hữu lễ, tràn đầy vẻ bình tĩnh và thản nhiên của người thầy thuốc, "Nhị tẩu đừng khách sáo, tẩu và nhị ca có con, lúc này Xuân Vinh thật lòng vui cho hai người."

Nếu như đã đến xem bệnh, đương nhiên Đới Xuân Vinh cũng không qua loa tắc trách, thấy đôi tiểu phu thê đã sung sướng cảm khái mừng một sinh linh sắp đến thế giới này xong, y mới dặn dò những hạng mục mà nữ nhân có thai cần phải chú ý, sau khi ghi chép cẩn thận, Đới Xuân Vinh liền cáo từ ra về.

"Nương tử, nàng có buồn nôn hay không? Có thấy khó chịu ở đâu không?" Đến khi tất cả mọi người trong phòng đều lui ra, Lý Dụ lập tức ôm người vào lòng, hôn một cái lên đôi môi xinh đẹp như hoa anh đào kia, tiếp theo không thể chờ đợi được mà hỏi thăm.

Chơi bời lêu lỏng nhiều năm, Lý Dụ toàn trêu mèo chọc chó, chứ đối với mấy chuyện nữ nhi hắn thật sự không rõ, nếu như hỏi ấn tượng trong nhiều năm qua của Lý Dụ đối với nữ nhân có thai là gì, thì câu trả lời đơn giản chỉ có một từ "Yếu."

Nhớ ngày đó khi tam phu nhân Tôn thị hoài thai Tiểu Thất, người chịu tội nhiều nhất chính là hỗn thế ma vương Lý Dụ, khi thấy bà nôn mữa là hắn cũng muốn nôn theo, thế nhưng hắn cũng không than thở nửa phần. Lần này đây, đến lượt nương tử nhà mình, nhớ lại một màn kia, bỗng chốc trong lòng hắn khẩn trương lên.

Tô Nhược Tuyết đưa tay ôm lấy vòng eo hắn, nàng thân mật tựa vào lòng hắn, yêu kiều trách móc, "Ta tốt lắm, không có chuyện gì thì chàng đừng có trù ta."

"Ta nào dám đâu!" Lý Dụ vội vàng phản bác, "Vả lại, người như Lý Dụ ta, mấy lời này đương nhiên là nghe lão gia tử nói đấy." Dứt lời, chỉ thấy hắn xòe tay ta, một mực che chở phía ngoài bụng dưới bằng phẳng của Tô Nhược Tuyết, nho nhỏ dặn dò: "Cục cưng, ta là phụ thân, bây giờ ta lệnh cho con phải ngoan ngoãn, không cho phép quậy mẫu thân, nếu ta phát hiện con không nghe lời, chờ sau khi con chào đời, để xem phụ thân chỉnh đốn con thế nào."

Lúc này Tô Nhược Tuyết bỗng không vui, nàng nghiêng đầu kề sát vào vành tai đang gần ngay trước mắt, "Không cho phép bắt nạt cục cưng."

Lúc Đới Xuân Vinh bắt mạch cho Tô Nhược Tuyết, trong phòng chỉ chừa lại Ngô ma ma và hai nha hoàn Tử Yên Tử Oanh, các nàng đều là nha hoàn tâm phúc của Tô Nhược Tuyết, nếu Lý Dụ đã dặn không được để lộ ra nửa chữ thì dĩ nhiên miệng các nàng sẽ kín như bưng. Có điều với quan hệ giữa Lý Dụ và Bùi Hạo, Đới Xuân Vinh, Lý lão hầu gia và Chiêu Nghi đại trưởng công chú bên kia cũng đối đãi bọn họ như con cháu trong nhà, xế chiều lúc Lý Dụ dẫn Tô Nhược Tuyết đến trò chuyện với hai lão nhân, Lý lão hầu gia mới hỏi: "Tại sao A Vinh tới chơi mà không sang đây chào hỏi lão già ta một tiếng? Sao thế, đủ lông đủ cánh rồi nên bắt đầu không chào đón lão già này nữa chứ gì?"

Kỳ thật, nói tới chuyện này cũng thật là oan ức cho Đới Xuân Vinh, y vốn định sang bái phỏng hai vị lão nhân gia nhưng lại bị Lý Dụ ngăn cản không cho. Trước mắt là thời kỳ đặc thù, ông cụ nhà mình còn đỡ, tâm nhãn, ừ thì tương đối ngay thẳng, nhưng mà tổ mẫu thì hoàn toàn trái ngược, Lý Dụ lớn như thế, song hắn phát hiện mình vẫn chưa thực sự lừa gạt được tổ mẫu một lần nào cả? Lần này hắn cũng không dám đánh cược, nói gì thì nói nương tử nhà hắn, hắn nhất định phải dẫn theo đấy.

Vì thế cho nên Đới Xuân Vinh đau khổ bị ép đuổi ra khỏi cửa chính Hầu phủ, hơn nữa ngay cả quyền từ chối cũng không có.

Bây giờ đối mặt với ánh mắt của ông cụ nhà mình, Lý Dụ đành cười ha ha, không có nửa phần do dự và gánh nặng tâm lý khi bán rẻ huynh đệ kết nghĩa, "Chắn hẳn đệ ấy bận chuyện khác, lần tới nếu có gặp đệ ấy con sẽ dạy dỗ một trận cho ra trò."

Tô Nhược Tuyết: "..." Đồ vô lương tâm, thật sự không chột dạ sao? Nhưng đối với hoàn cảnh hiện giờ của mình, Tô Nhược Tuyết chỉ có thể âm thầm mặc niệm cho Đới tam gia vô tội mấy lượt, sau đó, nàng mới làm ra vẻ vô tội như không biết gì.

"Hừ!" Trong khoảng thời gian này bởi vì Lý Dụ sắp ra ngoài nhậm chức, cho nên ông cụ sẽ không cho hắn sắc mặt tốt, "Các con đều đã trưởng thành, làm gì kiên nhẫn ngồi lại nghe lão già họm hẹm như ta dạy bảo chứ, lão đầu tử ta không dám."

Lý Dụ sờ sờ mũi, việc này quả thật hắn không thể trốn tránh được trách nhiệm, tại sao ông cụ như thế trong lòng hắn hiểu rõ hơn ai hết, những ngày này trong lòng ông cụ không thoải mái chỉ muốn mắng chửi người, hắn cũng đành thành thành thật thật theo hầu, mặc cho ông cụ mắng, không có nửa phần không vui và mất kiên nhẫn.

Lý lão hầu gia mắng mấy câu, sau đó thấy dáng vẻ hắn như thế ông cụ cũng chẳng có hứng mắng tiếp nên dứt khoát đứng lên đi ra đình hóng mát.

Nhìn theo bóng lưng một thân một mình, càng đi càng xa của ông cụ trong lòng Lý Dụ cũng không chịu nổi, ngay sau đó hắn cũng đứng lên, "Tổ mẫu, con đi xem tổ phụ thế nào."

Chiêu Nghi đại trưởng công chúa khẽ gật đầu ý bảo Lý Dụ mau đuổi theo, sau đó bà cụ chuyển ánh mắt sang Tô Nhược Tuyết ngồi đối diện, "Tuyết Nhi, con đừng trách tổ phụ, chẳng qua là ông ấy không nỡ xa các con chứ tính tình không xấu như vậy đâu."

Tô Nhược Tuyết vội vàng lắc đầu, "Tổ mẫu, Tuyết Nhi hiểu ạ."

Nàng vốn không thích nói nhiều, như thường lệ ở trước mặt trưởng bối nàng cũng không nói mấy lời thừa thải, sống hơn nửa đời người, Chiêu Nghi đại trưởng công chúa đã quá chán ghét những lời nịnh nọt, tuy tiểu cô nương trước mắt hơi lãnh đạm, nhưng đôi mắt lại tinh khiết đến thế, đã duyệt qua vô số người nên đương nhiên Chiêu Nghi đại trưởng công chúa nhìn ra được, bên trong khuôn mặt lạnh lùng của Tô Nhược Tuyết là một tấm lòng chân thành tha thiết, người sống trên đời này, còn bao nhiêu người có thể giữ được tấm lòng son như vậy? Dù sao bà đã không gặp từ lâu, bây giờ có người như vậy ở bên cạnh mình, bà cực kỳ yêu thích đấy.

Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Nhược Tuyết, mặt mũi Chiêu Nghi đại trưởng công chúa cười hiền lành, "Vậy là tốt rồi, từ nhỏ A Dụ đã không thích bị người ta quản thúc, nói thật trước đây tổ mẫu còn có chút lo lắng, lo lắng cả đời này nó không tìm được một người mà nó quan tâm, đứa bé này đã chịu nhiều khổ sở, may mắn là bây giờ có con, tổ mẫu an tâm rồi."

Hốc mắt Tô Nhược Tuyết hơi phiếm hồng, nhưng nàng vẫn không né tránh mà nhìn thẳng vào mắt Chiêu Nghi đại trưởng công chúa, gằn từng chữ, "Cả đời này Tuyết Nhi cũng rất may mắn vì có thể gặp được phu quân..."

Trong lời nói của nàng có thâm ý, đương nhiên Chiêu Nghi đại trưởng công chúa nghe ra, song bà lại không biết ẩn tình trong đó, có điều chuyện đó thì có liên quan gì đâu? Chỉ cần hai đứa chúng nó yêu thương lẫn nhau là được rồi.

Trước kia Tô Nhược Tuyết không để ý tới Lý Dụ, Lý Dụ ấm ức đến nổi sống một ngày mà như một năm, hiện tại hai người đã làm lành như lúc đầu, hơn nữa còn che giấu chung một bí mật nhỏ, bất tri bất giác, chỉ còn một ngày nữa là Lý Dụ đã phải lên đường rồi.

"Nhị gia, Nhị phu nhân, người gác cổng bên kia nói có người gửi thư cho nhị phu nhân." Cân nhắc đến chuyện Chu Tử San đang mang thai, tiếp theo Vĩnh Đinh Hầu Phủ sẽ nghênh đón thế hệ thứ tư, trước đó vài ngày, nhân lúc Lý Dụ và Tô Nhược Tuyết chưa đi, Lý lão hầu gia và Chiêu Nghi đại trưởng công chúa thống nhất để người hầu sửa lại xưng hô, đồng lứa với Lý Dụ đều bỏ chữ "thiếu" đi trực tiếp gọi "gia", còn Tô Nhược Tuyết và Chu Tử San cũng được sửa lại xưng hô tương ứng.

Mấy ngày trước Lý Dụ đã thu xếp ổn thoả mấy chuyện trên triều, trước mắt hắn chỉ chuyên tâm ở nhà với nương tử nhà mình, thời gian trôi qua cực kỳ thích ý, hôm nay đúng lúc hoa hải đường trong hậu hoa viên Vĩnh Định Hầu phủ nở rộ rất đẹp, vừa dùng bữa sáng xong không có chuyện gì làm, Lý Dụ bèn ra hoa viên tản bộ ngắm hoa cùng Tô Nhược Tuyết, thời thời khắc khắc hắn đều nhớ kỹ lời Ngô a ma, nữ nhân có thai phải đi lại nhiều, sau này mới tốt cho việc sinh sản, mặc kệ bản thân nương tử nhà hắn võ công cao cường thế nào, hắn vẫn kiên trì làm chuyện này.

Đi dạo ước chừng được một khắc, Lý Dụ mới vừa lôi kéo vừa cưỡng ép Tô Nhược Tuyết đi vào đình nghỉ mắt lục giác nghỉ chân một chút, sau khi hai người bọn họ ngồi được một lát thì Lý Hải mới lấy một phong thư từ trong tay áo trình lên.

Chủ nhân phong thư này nói rõ là gửi cho Tô Nhược Tuyết đấy, lúc này Lý Dụ lại đưa tay nhận lấy, trên phong thư cũng không viết tên, chất liệu cũng không quá mức quý giá, Lý Dụ liếc sơ qua, tiếp theo không chút do dự lựa chọn mở ra. Thái độ thản nhiên của hắn làm cho Lý Hải đứng bên cạnh chảy mồ hôi ròng ròng, y sợ Tô Nhược Tuyết không vui lại giận dỗi với Lý Dụ, phận làm tôi tớ như bọn họ cũng không có kết cục gì tốt đẹp.

Mang tâm trạng lo lắng bất định, Lý Hải nhanh chóng liếc nhìn về phía Tô Nhược Tuyết, sau cái nhìn này, sự bất an trong lòng y mới giảm hơn phân nửa, nhị phu nhân nhà y vẫn rất bình tĩnh, dáng vẻ hoàn toàn không thèm để ý.

Song lúc Lý Hải thoải mái, thả lỏng tinh thần thì sắc mặt Lý Dụ bỗng trở nên càng lúc càng âm trầm...

Bình luận

Truyện đang đọc