NƯƠNG TỬ MAU TỚI BẢO VỆ TA

Mắt thấy đôi mắt đen như bồ đào đang tóe lửa của Đại tỷ phu tương lai ẩn núp phía sau thân cây, giờ phút này đại anh hùng hộ quốc ngày xưa đang chuẩn bị nổi cơn tam bành trong sân, Tô Nhược Tuyết không kịp sửa sang lại y phục đã nhanh chóng xông tới kéo tay Bùi Hạo, "Đại tỷ phu, huynh đừng nóng vội, chờ ta muội một lát."

Lại nói, Bùi Hạo đi thẳng tới đây vốn là muốn cho tiểu cô nương nhà mình một bất ngờ, nhưng lại không ngờ tới nàng lại cho mình một trận kinh hãi lớn như vậy, nhất là một màn e lệ ngượng ngùng kia khiến Bùi Hạo tức muốn xù lông! Nếu hôm nay hắn không đánh chết tên tiểu bạch kiểm dám đào gốc tường nhà mình, hắn sẽ không mang họ Bùi!

Để có được danh tiếng "Kinh thành tam hại" thì có thể thấy Bùi Hạo không phải dạng người lương thiện gì, bây giờ cánh tay bị người ta giữ chặt hắn càng tức giận không chịu nổi nên không hề nghĩ ngợi trở tay giãy ra, tiếp theo hắn còn vung một chưởng nhưng khi chưởng này vừa quét tới trước mặt Tô Nhược Tuyết thì đột ngột dừng lại.

"Vừa rồi ngươi gọi ta là gì?"

Một giây trước Tô Nhược Tuyết vẫn cho rằng mình khó tránh được tai kiếp song bây giờ lại may mắn "Còn sống", nàng không thèm để ý hình tượng thở ra một hơi thầm than tuy tướng mạo Đại tỷ phu rất bất phàm nhưng tính tình quá nóng nảy, sợ là chỉ có mình Đại tỷ mới có thể chế ngự được thôi.

"Đại tỷ phu." Tô Nhược Tuyết lặp lại một lần nữa.

Cùng lúc này, Bùi Hạo mới đem lực chú ý đặt lên người trước mặt, vừa nhìn hắn đã hơi giật mình. Mặc dù ai cũng biết dung mạo ba tỷ muội Tô gia giống nhau như đúc, nhưng thế này thì giống quá rồi....

Tuy nhiên, người trước mắt lại toát ra hơi thở lạnh như băng, Bùi Hạo nhếch miệng lên, người này không đáng yêu như nương tử nhà hắn chút nào! Có điều thấy nàng thức thời nên Bùi Hạo quyết định tha thứ cho sự lỗ mãng vừa rồi của nàng.

"Nhị muội muội, muội đừng cản ta." Nói rồi Bùi Hạo liếc về phía đình nghỉ mát cách đó không xa, ánh mắt âm u hơn mấy phần.

Tô Nhược Tuyết luống cuống nhìn vẻ mặt này của hắn, "Đại tỷ phu, huynh phải tin tưởng tỷ tỷ, cũng phải tin chính huynh nữa."

Bùi Hạo trừng mắt, "Ta rất tin tưởng bản thân mình, cũng tin tưởng tỷ tỷ muội, nhưng mà ta không tin tên tiểu bạch kiểm kia!"

"..." Tô Nhược Tuyết nhịn xúc động muốn quay đầu lại đánh giá dung mạo Từ đại ca rồi mới so sánh với người trước mặt, "Đại tỷ phu, nói về dung mạo...Điểm này, huynh phải càng tự tin mới phải..."

Mặc dù bình thường Tô Nhược Tuyết không thích nói chuyện, cũng không thích tham gia náo nhiệt, hơn nữa do nguyên nhân đặc thù nên khuê mật của nàng không được mấy người, nhưng cái từ "Tiểu bạch kiểm" từ trong miệng Bùi Hạo mắng chửi người khác làm cho trong lòng nàng dâng lên một loại cảm giác không thích hợp chút nào...

Thật ra từ nhỏ đến lớn Bùi Hạo vẫn luôn không hài lòng về dung mạo của mình, trong lòng hắn nam nhân phải có ngũ quan góc cạnh, cơ bắp cường tráng, song hắn lại cứ khăng khăng có dáng vẻ môi hồng răng trắng yếu đuối hơn bất kỳ ai. Bùi Hạo không để ý tới lời "Khen ngợi" của Tô Nhược Tuyết mà lướt qua nàng tiếp tục đi về phía trước.

Thế là, một giây sau, hắn đã bị người ta điểm huyệt!!!

Bùi Hạo nghiến răng nghiến lợi, hắn đã biết mà, nữ nhân chính là sinh vật phiền phức nhất. Bùi Hạo hít sâu một hơi nghĩ tới người nọ là muội muội của tiểu nương tử nhà mình, hắn không thể tức giận!

"Nhị muội muội, muội mau giải huyệt cho ta, ta sẽ xem như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra."

Tâm trạng Tô Nhược Tuyết không hề bị Bùi Hạo quấy nhiễu, nàng dứt khoát không giải, đã vậy nàng còn đưa tay điểm luôn á huyệt của hắn, "Đại tỷ phu, hôm nay Tuyết Nhi đã đắc tội rồi, có điều những chuyện Tuyết Nhi làm đều không phải cố ý, huynh yên tâm, chuyện mà huynh lo lắng Tuyết Nhi lấy tính mạng bảo đảm nó nhất định không xảy ra, Tuyết Nhi giúp huynh canh chừng nếu có nửa điểm không thích hợp, Tuyết Nhi sẽ để mặc Đại tỷ phu xử phạt."

Hiện giờ Bùi Hạo đã thật sự bị chọc giận, hắn không thèm để ý Tô Nhược Tuyết nữa mà nhìn chằm chằm vào hai người trong đình. Nương nó! Sáng mai hắn nhất định bảo Nhị đệ hủy cái đình kia đi, thật sự quá xui xẻo!

Tô Nhược Tuyết thấy hắn bình tĩnh lại, nàng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mà bên kia, Tô Nhược U nhìn người trước mắt, dáng người dong dỏng cao, làn da trắng trẻo, do quen an nhàn sung sướng nên toàn thân lộ ra khí chất văn nhân thanh nhã, mặc dù tài văn chương không đến nỗi tuyệt thế nhưng chữ nghĩa đầy bụng, là một người quân tử. Tuy nhiên khi nhìn thấy y trong lòng nàng không chút gợn sóng, nếu như nói có cảm giác gì thì đó chính là áy náy.

Không lâu trước đó, nàng từng xem y là lựa chọn đầu tiên cho vị trí phu tế của mình. Phạm di và mẫu thân nàng là tỷ muội kết nghĩa, có điều sau khi bà gả đến Từ phủ ở kinh thành thì không còn liên lạc nữa. Cho đến khi các nàng đến kinh thành, sau khi Phạm di biết mẫu thân đã qua đời thì rất quan tâm chăm sóc các tỷ muội nàng. Từ Thanh Hàn là trưởng tử của Từ phủ, y lớn hơn các nàng năm tuổi, đối với các tỷ muội Tô gia khi còn bé y chính là một Đại ca ca rất tốt.

Song không biết từ lúc nào, Tô Nhược U bỗng phát hiện ánh mắt y nhìn mình có chút khác biệt, tuy đang ở lứa tuổi thiếu nữ thích mơ mộng nhưng đối với một lang quân như ý trong mắt thế nhân như vậy trong lòng Tô Nhược U không rung động chút nào. Tô Nhược U biết mấu chốt của nàng ở chỗ phụ mẫu mình bởi vì quá yêu nhau nên khi mẫu thân qua đời phụ thân đã rất khổ sở. Nói nàng ngu ngốc cũng được, nói nàng buồn cười cũng được, Tô Nhược U vốn không quan tâm đến tình yêu, sau này nàng muốn chọn một người tốt để gả, nếu đã vậy không bằng chọn một người đã cùng nhau lớn lên, hiểu rõ nhau, như thế Từ Thanh Hàn chính là một lựa chọn rất tốt, đúng không?

Nàng hiểu hoàn cảnh của Từ gia, nàng cũng biết tình cảnh của mẫu tử bốn người Phạm thị, đương nhiên nàng cũng mơ hồ nhận ra tình cảm của Từ Thanh Hàn đối với mình, tuy nàng tự nhận mình không cho y được tình cảm mà y muốn, nhưng nếu nàng gả cho y, nàng nhất định sẽ thay y quản lý tốt tất cả mọi việc, thậm chí kể cả chuyện khiến y đau đầu nhất, nàng sẽ giúp y giải quyết hết những rắc rối trong nhà, để sau này y không còn lo âu nữa, nàng sẽ trở thành một thê tử tốt hiền lương thục đức của y.

Có điều đó chỉ là suy nghĩ của nàng, mấy năm gần đây Từ Thanh Hàn chưa từng chủ động nói ra chuyện gì, nàng cũng không vội vàng đề cập trước, lại nói nàng còn nhỏ, dù mấy năm nữa cũng không cần băn khoăn chuyện này.

Song người tính không bằng trời tính, trước đây mấy ngày ba tỷ muội nàng đến thôn trang ngoại thành tránh nóng thì bị bắt cóc, đúng lúc đó người nọ xuất hiện giống như một tia chớp nóng rực, nàng căn bản không kịp phản ứng thì hắn cứ như vậy xông vào. Tuy bây giờ Tô Nhược U không xác định được tình cảm của mình đối với người nọ là gì, nhưng hiện tại nhìn thấy Từ Thanh Hàn, tận sâu trong lòng nàng cảm thấy bài xích y theo bản năng.

Do vậy, mặc dù Tô Nhược U tự thấy mình chưa từng làm bất cứ hành động nào khiến Từ Thanh Hàn có ảo tưởng, nhưng khi đối mặt với y nàng vẫn thấy rất xấu hổ.

Không muốn cứ lúng túng như vậy mãi, Tô Nhược U ổn định lại tinh thần, nàng chưa trải qua chuyện này nhưng nàng cũng biết mọi chuyện phải cắt đứt tại đây thôi.

Hiện tại tuy nàng vẫn chưa xác định được lòng của mình, song nếu đã không có tình ý với Từ Thanh Hàn nàng nên nói cho rõ ràng, không nên làm trễ nãi thời gian của người ta.

Nghĩ kỹ rồi, Tô Nhược U không do dự nữa mà chủ động mở miệng: "Từ đại ca, Phạm di đỡ  nhiều chưa?"

Nhắc tới mẫu thân sắc mặt Từ Thanh Hàn mang đầu vẻ biết ơn, "May nhờ muội đến thăm mẫu thân ta lần trước, bây giờ bà đã tốt hơn nhiều rồi."

Phạm thị yêu say đắm Từ phụ, thậm chí trước kia vì muốn gả cho ông mà bà không tiếc náo loạn với phụ mẫu, nhưng Từ phụ lại là một người hoa tâm không đáng tin cậy, nhiều năm như vậy Phạm thị chứng kiến không biết bao nhiêu di nương tiểu thiếp tới lui trong hậu viện nhưng bà vẫn kiên trì không mất hi vọng, tính tình bà yếu đuối, tuy xinh đẹp nhưng bây giờ đã lớn tuổi nên đối với Từ phụ mà nói làm sao bằng các tiểu cô nương xanh mơn mởn xinh đẹp động lòng người? Bà càng khóc nhiều Từ phụ càng thấy phiền nên ngày càng xa cách, còn đám di nương tiểu thiếp nhìn thấy dáng vẻ của Phạm thị như thế, qua thời gian bọn họ cũng không để người chủ mẫu như bà trong mắt.

Lần này, Phạm thị mang thai nhưng còn ít tháng, tất cả mọi người đều không phát hiện ra, mà Liễu di nương mới vào phủ lại sinh sự kiếm chuyện làm bà đẻ non, Phạm thị đau lòng không thôi nhưng không ngờ Từ phụ vẫn bao che cho Liễu di nương, bây giờ Phạm thị mới thật sự nản lòng thoái chí, hai nhi tử và một nhi nữ ngày đêm hầu hạ bên cạnh cũng không xoa dịu được nỗi đau của bà.

Sau đó ba tỷ muội Tô gia đến thăm, không biết tại sao Phạm thị giống như ăn được linh đan diệu dược, rực rỡ hẳn lên, tính cách trở nên đặc biệt mạnh mẽ không nói, ngay cả cách nhìn nhận về chuyện tình cảm cũng cởi mở hơn, bà không thèm quan tâm đến Từ phụ và đám oanh oanh yến yến kia nữa, tất cả sự quan tâm của bà hiện nay đều đặt hết lên người ba đứa con của mình.

"Từ đại ca không cần phải nói thế, chung quy Phạm di không nỡ bỏ các huynh thôi."

Nói đến đây, trên mặt Từ Thanh Hàn có mấy phần hổ thẹn, sao y lại không biết khúc mắc trong lòng mẫu thân? Nhưng những chuyện kia là chuyện của phụ thân y không thể nào nói được? Đối với mẫu thân và đệ đệ muội muội, y chỉ có thể dốc sức bảo vệ chúng, không để chúng bị uất ức.

"Từ đại ca, huynh có chuyện gì nữa không? Bữa tiệc bên ngoài chắc cũng bắt đầu rồi..."

Đối với phản ứng của Từ Thanh Hàn, Tô Nhược U nói thật trong lòng nàng hơi có chút thất vọng. Chuyện nữ nhân đấu đá qua lại trong nội viện không phải do thái độ của nam nhân hết sao. Chỗ Từ bá phụ có thể Từ Thanh Hàn là nhi tử nên không tiện can thiệp, nhưng tự y có thể ra mặt uy hiếp một chút mà, với tư cách là trưởng tử y nên để cho nữ nhân trong hậu viện thấy rõ bản lĩnh của của mình, thì các nàng ta mới không dám đối xử với Phạm di như vậy.

"U Nhi, thật ra...Thật ra ta..." Nhìn thấy cô nương mà mình nhớ thương tỏ ý muốn đuổi khách, Từ Thanh Hàn rất sốt ruột.

Vất vả lắm y mới được Khương Khánh Trạch cổ vũ nhắc nhở nên lấy hết dũng khí tìm U Nhi bày tỏ, y đã suy nghĩ kỹ chờ y thi đỗ kỳ thi Hội mùa xuân năm sau y sẽ lấy nàng làm thê, hơn nữa nhất định y sẽ không giống với phụ thân, y sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với nàng.

Không đợi y do dự xong Tô Nhược U đã lên tiếng trước: "Từ đại ca, U Nhi hi vọng sang năm huynh thi đậu kỳ thi Hội, đề tên trên Bảng Vàng, Từ đại ca tài mạo xuất chúng đến lúc đó nhất định sẽ làm kinh thành chấn động, người đến cầu thân chắc sẽ đạp hỏng cửa, nếu năm sau Từ đại ca vừa thi đỗ vừa thành thân, Phạm di sẽ rất vui mừng đó.

Nghe thấy lời Tô Nhược U sao Từ Thanh Hàn lại không biết nàng đang từ chối khéo, có điều y vẫn không cam lòng, "U Nhi, muội biết đó, thật ra ta..."

"Từ đại ca, huynh cần gì phải thế, huynh cũng hiểu mà, đúng không?" Vì vậy hà tất phải nói ra khiến sau này mọi người đều không được tự nhiên.

Đương nhiên Từ Thanh Hàn hiểu vì thế y không nói nữa, vẻ mặt tuyệt vọng và đau khổ vì bị từ chối kia làm trái tim Tô Nhược U đau nhói.

Dù sao cũng là Đại ca ca cùng nhau lớn lên từ nhỏ, Tô Nhược U không đành lòng nhìn y như vậy, nàng vội vàng xoay người, "Nếu không có chuyện gì nữa, U Nhi xin cáo từ trước."

Nghe thấy lời này trái tim Từ Thanh Hàn càng đau đớn, y biết rõ nếu giữ nàng lại chỉ càng lúng túng thêm nên y cũng không muốn nán lại, "U Nhi, muội không cần phải làm thế, hôm nay tuy ta bị từ chối nhưng phong độ thì ta vẫn có."

Nói xong không đợi Tô Nhược U trả lời y đã nhanh chóng đi ra, để lại một mình Tô Nhược U ngẩn ngơ đứng tại chỗ.

Kỳ thật, ý nàng không phải như vậy, song bây giờ giải thích thì có ích gì, cuối cùng nàng cũng không cho y được thứ y muốn...

Thấy Từ Thanh Hàn đã đi xa Tô Nhược Tuyết mới giải huyệt đạo cho Bùi Hạo, "Đại tỷ phu, đắc tội huynh rồi."

Bùi Hạo khẽ nhúc nhích, rốt cuộc hắn cũng có cảm giác chân thực rồi. Nương nó! không biết là cảm giác gì nữa, nếu không phải...Nếu không phải người trước mắt không thể đắc tội, hắn nhất định để cho nàng nếm thử cảm giác mười ngày mười đêm không thể cử động được!

Nuốt xuống cơn giận đã dâng đến miệng, Bùi Hạo phất tay muốn đuổi theo Từ Thanh Hàn vừa mới rời đi.

Tô Nhược Tuyết thấy tình hình không ổn nên kéo hắn lại, bất luận là thế nào, Từ đại ca vẫn là Đại ca ca lớn lên từ nhỏ với các nàng, bọn họ không thể gây thù được, dù sao sau này còn phải qua lại với nhau.

"Tỷ phu tương lai, bây giờ không phải huynh nên sang chỗ Đại tỷ sao?" Nàng đưa tay chỉ về phía Tô Nhược U đang đứng một mình trong Lê Lạc đình, chân thành đề nghị.

Bùi Hạo do dự nhìn về phía Tô Nhược U một cái rồi mới thở dài đi đến Lê Lạc đình.

Bây giờ Tô Nhược Tuyết mới nhìn thoáng qua Đại tỷ một rồi sau đó nàng không do dự rời đi. Kiếp trước mặc dù quan hệ giữa Đại tỷ và Đại tỷ phu không hòa thuận lắm, nhưng trong mắt tỷ phu chỉ có Đại tỷ nhà nàng. Tô Nhược Tuyết không tin vào lời nói nhưng ánh mắt thì không thể gạt người, mỗi lần Đại tỷ phu nhìn Đại tỷ, trong mắt chỉ có một tình yêu say đắm.

Tô Nhược Tuyết tin tưởng hắn, càng tin tưởng Đại tỷ, kiếp này nàng chỉ hi vọng hai người họ được như ý và những người thân của mình được hạnh phúc.

Về phần người nọ đã dẫn Đại tỷ của nàng sang đây, trong kiếp trước rõ ràng y không nhúng tay vào chuyện giữa Đại tỷ tỷ và Từ đại ca, lần này nàng canh phòng nghiêm ngặt trong ngoài thì không ngờ y lại ra tay. Bước chân Tô Nhược Tuyết càng ngày càng nhanh, bên ngoài trông có vẻ rất bình tĩnh nhưng trong lòng nàng lửa giận đang sôi sục, chuyện của mình nàng có thể không tính toán, dù kiếp trước là do nàng can tâm tình nguyện cũng được, bị quỷ ám cũng được, nàng không hận bất kỳ ai.

Song ở kiếp này, nếu như làm liên lụy đến người nhà của nàng, Tô Nhược Tuyết nhất định đến chết cũng không tha!

Mà bên này, Lý Dụ đang nấp trong bụi cây xanh um xem cuộc vui say sưa, hắn không chịu nổi dáng vẻ ghen tuông buồn nôn không phù hợp của Bùi Hạo nên không khỏi dõi mắt theo từng bước đi của Tô Nhược Tuyết.

Khóe miệng không tự giác cong lên thành một nụ cười tươi, rõ ràng nàng có thể khiến cho Bùi Hạo không thể nhúc nhích được, thú vị lắm!

Hơn nữa, sao hắn lại có cảm giác giống như nàng biết rất rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nên đặc biệt chạy tới ngăn cản...

Đột nhiên, Lý Dụ cảm thấy hắn đã lớn từng này rồi, ngoại trừ Bùi Hạo hung thần ác sát chiếm được cảm tình của hắn, đây là lần thứ hai hắn vô cùng hứng thú với một người khác, hơn nữa đối phương còn là một cô nương gia, loại cô nương mà lúc trước hắn ghét nhất, lúc nào cũng thích khóc sướt mướt đi cáo trạng. Thú vị, thật sự rất thú vị!

Bình luận

Truyện đang đọc