NƯƠNG TỬ MAU TỚI BẢO VỆ TA

Đang lúc mọi người hoặc là chân thành, hoặc là có mục đích riêng chờ mong, hôn sự của Tô đại tiểu thư và công tử Bùi phủ đã được xác định.

"Đại tỷ, tỷ vui không?" Tô Nhược Tuyết ngồi trên ghế trúc trong đại sảnh U Lan viện nhìn Đại tỷ đang xấu hổ không nói lời nào, nàng thật lòng quan tâm.

Nàng biết không được cha mẹ chồng yêu thích đau khổ cỡ nào cho nên đời này nàng tránh còn không kịp, tuy không biết thái độ của Bùi đại nhân thế nào nhưng rõ ràng Bùi phu nhân không thích gia thế Tô gia, mặc dù Đại tỷ có Đại tỷ phu che chở, song trong hậu viện muốn hành hạ một người thì thế nào cũng có cớ.

Tô Nhược U cố gắng thu hồi nụ cười trên khóe môi, nàng biết rõ Tuyết Nhi đang lo lắng cái gì, chỉ là bởi vì hắn nên nàng không sợ. Huống chi nàng không nghĩ giống Tuyết Nhi, nàng không có bất kỳ hi vọng gì đối với những người không thích mình kia nên nàng sẽ không để cho mình bị tổn thương.

"Tuyết Nhi hỏi ta làm chi? Chờ mấy ngày nữa muội và Nhị Nhi nghị thân thì sẽ biết thôi..."

Không muốn bầu không khí trở nên trầm trọng, Tô Nhược U xấu hổ liếc Tô Nhược Tuyết rồi cúi đầu tiếp tục công việc trong tay mình, tuy tài nghệ thêu thùa của nàng không tinh xảo như Tuyết Nhi, thậm chí có thể nói là không được khéo léo, nhưng đây là giá y duy nhất của nàng, nàng muốn từng đường kim mũi chỉ đều phải do mình thêu.

"Ha ha ha." Tô Nhược Nhị mặc một bộ váy hồng nhạt, vạt áo thêu bươm bướm tím viền hoa văn tối màu hơi hoảng hốt khoát tay, "Muội sẽ không gả đi sớm như vậy đâu."

Thế nhưng sau khi nói xong thấy hai vị tỷ tỷ tỏ vẻ ngạc nhiên, nàng cũng biết hành động vừa rồi của mình quá đột ngột, nàng không biết làm sao nên đành người ngây ngô, "Đại tỷ, Nhị tỷ, hai người cứ tiếp tục, không cần phải để ý đến muội đâu..."

Tô Nhược Tuyết nhìn tiểu muội với vẻ mặt suy tư.

Nói thật ở kiếp trước nàng cũng không biết vị kia lại quen biết với tiểu muội, chỉ là nàng cảm giác có chút không đúng lắm. Lúc ấy khi thánh chỉ ban xuống không chỉ có nàng bối rối mà tất cả người trong kinh thành đều mơ màng. Tuy nhiên khi nàng nhìn thấy tiểu muội dẫn một con chó trắng lớn vì cứu muội ấy mà bị thương từ trên Thanh Sơn về thì nàng cũng có vài phần suy đoán, tuy phần suy đoán kia lại hoang đường không chịu nổi.

Thế nhưng là, nếu như nàng có thể sống lại thì còn có cái gì không thể tiếp nhận nữa đây?

"Tiểu muội, Đại Bạch thế nào rồi?" Tô Nhược Tuyết làm như lơ đãng vừa thêu khăn gấm trong tay vừa hỏi.

Nhắc đến Đại Bạch, vẻ mặt Tô Nhược Nhị hơi bối rối, thậm chí còn có mấy phần mắc cỡ không rõ, nhớ tới lời tối qua hắn nói với mình, hai mắt nàng vụt sáng, nàng há miệng lấp liếm cho qua, "Nó...Nó rất tốt, sao Nhị tỷ bỗng nhớ tới mà hỏi thăm nó thế?"

Tô Nhược Tuyết giả vờ không nhìn thấy dáng vẻ chột dạ của tiểu muội, nàng cười dịu dàng cười cười: "Không có gì, do mấy ngày nay ta không thấy nó thôi."

"A." Tô Nhược Nhị thở dài một hơi, thầm than bản thân mình quá nhạy cảm.

Có điều nói đi phải nói lại, nếu cứ tiếp tục nói về chuyện này thì làm sao có thể giải thích phản ứng kỳ lạ của mình đây? Nàng phải nói thế nào với Đại tỷ Nhị tỷ, nó không phải là nó, mà là hắn mới đúng...

Nhất là hắn còn không phải là người bình thường mà là Phụ Chính Vương gia tiếng tăm lừng lẫy, mấu chốt là ở đây, cũng là điều khiến người ta phiền lòng nhất, Đại tỷ phu nhận Chiêu Nghi trưởng công chúa là nãi nãi nuôi, luận về bối phận, Đại tỷ phu phải gọi hắn một tiếng là biểu cữu nuôi, nói cách khác nàng và hắn cách cả một thế hệ đấy...

Tô Nhược Nhị nhìn giá y đỏ thẫm trong tay Đại tỷ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, giống như rau héo vậy, rất phiền rất phiền.

Tô Nhược Tuyết tỉnh bơ thu hết vào trong mắt, trong lòng nàng nghĩ, chẳng lẽ là vì vị..kia sao?

Nàng nhớ kiếp trước hình như đã nghe Đại tỷ nói, sau khi thánh chỉ ban ra thì Đại tỷ phu không gọi Lý lão hầu gia và Chiêu Nghi trưởng công chúa là gia gia nuôi, nãi nãi nuôi nữa, Tô Nhược Tuyết hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ ở kiếp này, hôn sự của tiểu muội sẽ sớm hơn sao?

Tô Nhược Tuyết cẩn thận nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong kiếp trước, năm sau Bắc Cương chiến loạn, tuy Vương Gia muội phu ngự giá thân chinh phải rời đi một thời gian rất dài, nhưng kết quả là đại thắng sau đó mới trở về lấy tiểu muội, cho nên nói, sớm hơn cũng không có gì không tốt.

Sống lại một đời, mặc dù Tô Nhược Tuyết có trí nhớ kiếp trước, nàng có thể giúp Tô gia tránh khỏi không ít rắc rối, sớm có được hạnh phúc, thế nhưng đoạn trí nhớ kia quá mức khủng khiếp nên nàng không dám chắc chắn.

Hạnh phúc không phải lúc nào cũng có thể nắm trong tay, không ai biết được một khắc sau sẽ xảy ra chuyện gì, mà nàng không sợ xảy ra chuyện xấu, nàng chỉ sợ người nhà của mình không hạnh phúc.

Nàng liên tục do dự, tuy biết Vương gia muội phu có thể dễ dàng giải quyết chuyện này, y cũng sẽ không để cho tiểu muội phải buồn phiền, nhưng Tô Nhược Tuyết vẫn phải lên tiếng nhắc nhở, "Đại tỷ, nghe nói Đại tỷ phu tương lai nhận Lão hầu gia Vĩnh Định Hầu phủ làm tổ phụ nuôi, vậy là chính thức làm lễ nhận người thân à?"

Nàng hỏi giống như nói chuyện phiếm bình thường, Tô Nhược U vẫn hơi xấu hổ nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh trả lời, "Hình như không có, ta nghe nói ngày xưa, Bùi...Gia Gia mời lão Hầu gia sang phủ dạy dỗ hắn, lão Hầu gia rất thích hắn nên không quan tâm đến lời từ chối của Bùi gia gia, nên chỉ thuận miệng nhận thôi, nhiều năm rồi vẫn gọi như thế, có lẽ không có tổ chức nghi lễ.

"Vậy à?" Tô Nhược Tuyết nhẹ nhàng cười cười, tiếp theo nàng bèn nói sang chủ đề khác, để lại Tô Nhược Nhị như chuột khoét được kho thóc, hai mắt tỏa sáng nhưng vẫn cố gắng che giấu tâm tình vui sướng của mình.

Còn bên này, sau khi tạm biệt ở Tam Nguyên Lâu, Lý Dụ tức giận sai người tìm hiểu tất cả thông tin về vị thanh mai trúc mã không biết chui từ đâu ra của Tô Nhị tiểu thư.

Đây không phải chuyện quan trọng, chuyện làm Lý Dụ nổi điên là chuyện khác.

Trong tài liệu ghi rất rõ ràng, Tô Nhị tiểu thư của hắn thích tên tiểu bạch kiểm kia!

Sao có thể? đến cả biểu ca biểu muội ruột thịt mà dám dây dưa không rõ, tên cóc ghẻ kia dám ve vãn Tô nhị tiểu thư của hắn, Lý Dụ phải nghĩ cách giết hắn.

Phải nhanh chóng sai người tìm nhược điểm của tên tiểu bạch kiểm kia mới được, nương nó chứ, tìm hiểu hơn nửa tháng, tên tiểu bạch kiểm này nếu không phải ra ngoài trò chuyện với bằng hữu thì chính là nghiên cứu văn thư chuẩn bị cho kì thi mùa xuân năm sau, không gần nữ sắc, không tham tiền tài, điển hình là một công tử thế gia tốt, đúng là giả nhân giả nghĩa, không có nội hàm gì.

Mà hắn cũng không thể làm gì quá mức! Dù sau người này cũng là biểu ca ruột thịt của Tô nhị tiểu thư, Khương phụ cũng rất yêu thương ba tỷ muội Tô gia.

Đang lúc Lý Dụ âm thầm suy tính xem phải diệt trừ Khương Khánh Trạch như thế nào thì Triệu Vô Minh mang vẻ mặt nghiêm túc đến báo cho hắn một tin, thành công lôi kéo thiếu gia đang ngụp lặn trong bảy mươi hai kế chỉnh người nhà mình ra ngoài.

"Tin chính xác chứ?" Chuyện liên quan đến Tô nhị tiểu thư, Lý Dụ chưa bao giờ cẩn thận như vậy.

Triệu Vô Minh đã hình thành thói quen trong khoảng thời gian này rồi, thiếu gia nhà mình rất để ý Tô nhị tiểu thư, nên lúc này vừa nhận được tin tức là y đến bẩm báo ngay.

"Dạ, là tin tức từ Kiều Xuân Viên truyền về ạ."

Kiều Xuân Viên là kỹ viện lớn nhất kinh thành, mỹ nữ bên trong vô cùng xinh tươi quyến rũ, phong tình vạn chủng, không biết đã làm biết bao nhiêu người say đắm, không biết đã đoạt hết bao nhiêu gia sản và thân thể nam nhân, Kiều Xuân Viên ngày ngày đều mở cửa đón khách, khách đông không ngớt, ngoại trừ sòng bạc, nơi đây chính là động tiêu tiền lớn nhất kinh thành.

Có điều không ai biết, nó còn là một căn cứ thuộc Minh đường của Thiên cơ đường, chịu trách nhiệm thu thập tất cả các loại tin tức trên thế gian này.

Mà danh tiếng hàng đêm sênh ca của Lý Dụ, chắc chắn là được truyền ra từ nơi này rồi.

Trong lòng người đời đều biết, hoa khôi Hàm Châu của Kiều Xuân Viên là người trong lòng của đích tam thiếu Gia Tuyên Quốc Công phủ Trương Thịnh, nếu không phải vì danh tiếng gia tộc gã đã chuộc người ra ngoài kim ốc tàng kiều rồi, mà trưởng tỷ của Trương Thịnh chính là Trương Tường, vương phi của Nghiễm thân vương phủ, bản thân Trương Thịnh có thể nói là tùy tùng của Đại tỷ phu, nghe lời răm rắp.

Chuyện của ba tỷ muội Tô gia lần trước là do Trương Tường ra mặt sai khiến, không ngờ mọi chuyện thất bại không nói, mà mới nháy mắt thì Tô đại tiểu thư đã định thân với thiếu gia Bùi phủ.

Mọi người đều biết Bùi gia là thuần thần, nhưng không đồng nghĩa với việc Bùi gia sẽ trơ mắt nhìn người có quan hệ với bọn họ đăng cơ xưng đế.

Bây giờ tin tức về hôn sự của Bùi phủ và Tô gia truyền tới, Trương Thịnh hung hăng chửi mắng một phen, một Tô gia ti tiện mà dám làm gã mất mặt như thế, Trương Thịnh nuốt không trôi cục tức này nên gã gạt Nghiễm thân vương chuẩn bị tìm Tô gia tính sổ.

Không phải Tô gia muốn gả cao à? Gã sẽ khiến cho Tô gia muốn gả mà không ai thèm lấy!

Đợi sau khi Triệu Vô Minh kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, Lý Dụ trầm tư một lát, "Chuẩn bị cho ta một bộ y phục dạ hành."

Bình luận

Truyện đang đọc