Trong lúc ăn sáng, Lý Nhiên hùng hồn tuyên bố trắng trợn Tô Nhược Tuyết lợi hại thế nào, mặt mày đắc ý đến nổi người không biết nhìn vào còn tưởng cậu chàng đang khoa trương nói về bản thân mình đấy!
"Ồ, thì ra Tuyết Nhi lợi hại như thế! Nhìn chung tất cả mọi người đều rất bình tĩnh, chỉ có Lý Lão Hầu gia là cảm thấy hứng thú nhất, hơn nữa sự tán thưởng trong mắt hoàn toàn không hề che giấu, ông cụ tỏ vẻ "Đứa nhỏ nhà ta ưu tú như vậy, thật đáng kiêu ngạo".
Mặt Tô Nhược Tuyết hơi nóng, chuyện nữ tử Đại Hạ luyện võ vốn bị nhiều người lên án, sáng ngày hôm nay nàng hành động vô tâm, bị huynh đệ Lý gia nhìn thấy, mà nàng cũng chẳng muốn che giấu, bởi vì trong tiềm thức nàng đã gả đến đây thì bọn họ là người một nhà, cuộc sống sau này còn rất dài, cùng hắn gắn bó tay chân, thay vì nơm nớp lo sợ thì không bằng cứ thẳng thắn đối mặt.
Từ huynh đệ Lý gia đến Lý Lão Hầu gia, phản ứng của bọn họ khiến cho Tô Nhược Tuyết cảm thấy được yêu thương mà run sợ, trong khoảng thời gian ngắn nàng không biết phải ứng phó thế nào, người phía trước còn đỡ, ngoại trừ Lý Nhiên nhỏ tuổi tương đối nhiệt tình, những người khác đều khắc chế theo phép tắc, nhưng đối diện với ánh mắt nóng bỏng của Lý Lão Hầu gia, trong lòng Tô Nhược Tuyết bối rối khó tả, không phải không thoải mái mà chỉ vì lạ lẫm thôi.
Chỉ là mặc dù như thế nhưng Tô Nhược Tuyết vẫn ngoan ngoãn trả lời, "Cảm ơn tổ phụ đã khen ngợi, thật ra con không có lợi hại như thế đâu ạ."
Cháu dâu nhà mình không những dịu dàng hiểu chuyện, võ công cao cường, mà còn rất khiêm tốn nữa!
Lúc này Lý Lão Hầu gia vô cùng trìu mến nhìn vào đôi mắt to long lanh của Tô Nhược Tuyết, quả nhiên cháu dâu tốt hơn đám tiểu tử thúi người phiền chó ghét kia gấp trăm lần!
"Tuy tổ phụ không luyện võ theo chính quy nhưng sức cũng rất lớn, ăn cơm xong Tuyết Nhi luyện tập một chút giết thời gian với tổ phụ có được không?"
"Tổ phụ...." Lý Dụ không cần suy nghĩ, há miệng muốn từ chối ngay, có điều hắn còn chưa kịp nói thì đã bị người ta cắt đứt.
Không cho người bên cạnh mở miệng nói gì đó "Kinh hãi thế tục" nữa, Tô Nhược Tuyết vội vàng trả lời, "Được ạ."
"Ngoan." Hoàn toàn không để ý đến tôn tử đang bất mãn và oán hận bên cạnh, Lý Lão Hầu gia hớn ha hớn hở, thuận tiện hất cằm cho Lý Dụ một ánh mắt đắc ý.
Lý Dụ: "....." Hắn chịu đựng!
Bởi vì sáng nay phu quân phải đến nha môn trực, Chu Tử San ngồi bên cạnh Hầu phu nhân Triệu thị, thấy vị tổ phụ đáng sợ đã chiếm dụng buổi sáng rồi, trong lòng nàng cực kỳ gấp gáp bỗng lấy hết can đảm lên tiếng, "Tuyết Nhi, vậy buổi chiều ta tìm muội tâm sự được không?"
Nhìn người đối diện tuy hơi mất tự nhiên nhưng vẫn dùng ánh mắt trông mong nhìn mình, Tô Nhược Tuyết không khỏi sinh ra mấy phần áy náy, chiều hôm qua vốn dĩ nàng đã đồng ý trò chuyện với đại tẩu, song khi người ta tới nàng lại....
Không muốn nhớ tới mấy hình ảnh khiến nàng khó xử kia nữa, hai gò má Tô Nhược Tuyết hơi ửng hồng, dịu dàng đáp: "Được, đến lúc đó muội bảo nha hoàn chuẩn bị trà bánh sẵn chờ tẩu tới."
Tâm nguyện đạt thành, Chu Tử San cười e lệ, giống như động vật nhỏ xinh xắn đáng yêu làm người ta ưa thích vô cùng.
Một màn này rơi vào trong mắt những người khác, trong lòng dù ít dù nhiều chắc chắn sẽ có suy tính riêng, tiếp theo ánh mắt khi nhìn Tô Nhược Tuyết cũng khác hẳn, trong đó thay đổi của Tam phu nhân Tôn thị là lớn nhất, có điều bà có thói quen che giấu, ánh mắt đã nhanh chóng chuyển đi chỗ khác.
Lý Dụ mặc kệ những người khác nghĩ như thế nào, giờ khắc này trong lòng hắn tràn đầy oán hận và bất bình, dựa vào cái gì nương tử hắn hao tâm tổn trí lấy về lại bị người khác chiếm dụng, nàng là của hắn, của hắn biết chưa! Hắn biết rõ nàng được nhiều người yêu thích, nếu không hắn đã không tinh mắt chọn lựa nàng, nhưng mà nương tử được quá nhiều người yêu thích, thật là phiền quá đi mất...
Nếu là ngày thường Lý Dụ đã từ chối không nể mặt từ lâu, mặc dù là người nhà cũng không thể miễn cưỡng ép hắn làm chuyện hắn không thích, tuy nhiên khi nhìn đến vẻ mặt tươi cười từ đầu dến cuối của Tô Nhược Tuyết, thật đáng xấu hổ hắn đã mềm lòng rồi.
Sai một li đi một dặm, vì thế sau khi ăn sáng xong, Lý Dụ đành trơ mắt nhìn ông cụ nhà mình đắc ý bừng bừng bắt cóc thê tử hắn đi mất.
"Tổ mẫu...." Từ nhỏ Lý Dụ lớn lên bên cạnh nhị lão, từ trước đến nay ở trước mặt bọn họ hắn không hề kiêng kỵ, làm nũng chơi xấu mọi trò đều dùng, nghiễm nhiên là một kẻ tinh quái, bây giờ hắn sâu sắc có cảm giác bản thân mình bị uất ức, Lý Dụ bày ra vẻ đáng thương nhìn về phía Chiêu Nghi đại trưởng công chúa đang ngồi nghiêm túc bên cạnh, để cụ bà ra mặt cản cụ ông lại.
Chiêu Nghi đại trưởng công chúa bất đắc dĩ cười cười, từ khi Lý Dụ mười hai mười ba tuổi thì đã không nũng nịu ăn vạ trước mặt bà nữa, thế mà hôm nay vì nương tử của mình mà cái gì cũng có thể làm.
Có điều hiện giờ Chiêu Nghi đại trưởng công chúa lại không có ý định chiều theo ý của hắn, khóe môi cong lên, Chiêu Nghi đại trưởng công chúa ung dung mở miệng, "Ồ, chẳng lẽ A Dụ không muốn Tổ phụ thích Tuyết Nhi hả?"
Lý Dụ: "..." Lúc nào tổ mẫu cũng đánh trúng ngay chỗ hiểm.
Lý Dụ á khẩu không trả lời được tiếp tục ngồi lại trò chuyện với Chiêu Nghi đại trưởng công chúa một lát, ngay lúc này Triệu Vô Minh bỗng tới tìm.
"Đi đi, chính sự quan trọng hơn." Đợt này triều đình có nhiều biến chuyển, mặc dù Chiêu Nghi đại trưởng công chúa không còn quan tâm những chuyện này từ lâu, song dù sao bà vẫn là người của Hoàng thất, đời này bà khó có khả năng không đếm xỉa tới, Vĩnh Định Hầu phủ cũng không thể, bởi thế, chuyện bọn họ có thể làm bây giờ là để cho lựa chọn của mình trở nên chính xác.
Bởi vì thành thân nên ngày nghỉ của Lý Dụ vẫn chưa hết, thời gian này nếu như không có chuyện gì khẩn cấp, Triệu Vô Minh nhất định sẽ không tới quấy rầy, biết rõ có chuyện quan trọng, Lý Dụ cũng nghiêm túc cáo lỗi với Chiêu Nghi đại trưởng công chúa rồi xoay người rời đi.
Thư phòng Ngọc Sênh Cư.
"Thiếu gia, bên kia sắp không trụ nổi rồi ạ."
Năm trước biên quan liên tục truyền về tin chiến bại, hướng gió trong triều đình đổi chiều, vốn tưởng rằng phải đổi trời thế nhưng sang năm mới biên quan lại liên tiếp truyền về tin chiến thắng, hơn nữa còn có xu hướng thắng áp đảo, chỉ cần người có đầu óc một chút là biết chiến bại năm trước đều có chủ ý, huống chi từ lúc đương kim thánh thượng đăng cơ đến giờ đã hơn bốn năm, cơ hội lần này nếu không nắm chắc chỉ sợ sau này sẽ khó khăn, bên kia đứng ngồi không yên cũng là chuyện bình thường thôi.
Lý Dụ nhận lấy phong thư từ tay Triệu Vô Minh, sắc mặt đã không còn hòa nhã như trước, đôi mắt phượng híp lại tựa như rắn độc lạnh lẽo, khiến cho người ta không rét mà run.
"Cuối cùng trò hay đã bắt đầu rồi."
Một lát sau, khóe môi Lý Dụ hơi cong lên, vừa tàn nhẫn vừa ngang ngược, ngay cả Triệu Vô Minh nhìn thấy cũng sâu sắc cảm nhận được da đầu mình run lên, tan vỡ từng mảnh, chỉ cần bị thiếu gia nhà mình để mắt tới thì nhất định không có kết cục tốt, huống chi người nọ còn gián tiếp hãm hại Tô gia, suýt chút nữa thiếu phu nhân nhà họ đã mất mạng, kẻ thù lớn như vậy, chỉ cần nhìn vào việc thiếu gia kiềm chế tính khí dặn dò bọn họ chuẩn bị hơn nửa năm thì biết cách trả thù sẽ tàn bạo cỡ nào.
Trong đầu hiện lên hình ảnh Tam công tử điên điên dại dại không thể rời khỏi Quốc Công Phủ nửa bước, xem như người này đã bị thiếu gia nhà mình phế hoàn toàn, chỉ là người đáng thương tất có chỗ đáng hận, đối với người này Triệu Vô Minh không đồng cảm chút nào cả, xúc động lớn nhất chính là âm thầm đốt một ngọn đèn cầu phúc cho đối thủ của thiếu gia, hi vọng bọn chúng sống lâu một chút, như vậy mới không uổng công bọn họ vất vả chuẩn bị lâu như thế.
Nhận được chỉ thị của Lý Dụ, Triệu Vô Minh mang vẻ mặt sáng lạn rời đi, Lý Dụ cũng không ngồi lâu, một khắc sau đã thấy hắn xuất hiện ở võ đường luyện võ hướng Tây Bắc.
"Nhị ca ca, sao bây giờ huynh mới tới?" Vừa mới bước vào đã nghe thấy giọng nói dồn dập ẩn chứa nhiệt huyết vang lên, không cần nhìn Lý Dụ cũng biết hẳn là của bát đệ Lý Nhiên, không tự giác, Lý Dụ nhướng mi quan sát xung quanh một vòng, có vẻ náo nhiệt quá nhỉ.
Thì ra là sau khi dùng bữa sáng xong, ngoại trừ ba người Lý Nguyên, Lý Dụ và Lý Lâm, tất cả các huynh đệ Lý gia đều theo Lý lão hầu gia tới đây, theo như tưởng tượng của hắn, chỉ có hai người Lý lão hầu gia và Tô Nhược Tuyết luyện tập một chút rồi bồi dưỡng tình cảm, nhưng mà khi thấy cả đám tôn tử cũng tụ họp lại, chẳng biết tại sao, diễn biến lại trở thành bọn họ và Tô Nhược Tuyết đang chỉ giáo lẫn nhau.
Với tư cánh là người hâm mộ cuồng nhiệt, Lý Nhiên không chút do dự lựa chọn Nhị tẩu thắng.
Mà kết quả chính là, Nhị tẩu tẩu anh minh thần võ quả thật không làm cậu chàng thất vọng, hiện tại ngoại trừ tứ ca ca Lý An đang đấu trong sân thì tất cả các ca ca còn lại đều bại dưới tay Nhị tẩu tẩu, điều này sao lại không làm Lý Nhiên kích động cho được!
Lý Dụ đi đến bên cạnh Lý Nhiên, lẳng lặng nghe cậu kể lại nương tử nhà mình dũng mãnh phi thường hạ gục hết đám đệ đệ trong chớp mắt thế nào, khóe môi tươi cười cực kỳ đắc ý, đây chính là nương tử của hắn! Kiêu ngạo không cần giải thích!
"Nhị ca, huynh nói thử xem nhị tẩu tẩu có thể đánh thắng tứ ca không?"
Không trách Lý Nhiên vội vã như thế, tứ ca ca Lý An hoàn toàn khác với những huynh đệ còn lại, tướng mạo dáng dấp đều cực kỳ giống tổ phụ, thân hình cao lớn cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn, hơn nữa còn có sức mạnh phi thường, tuổi còn trẻ nhưng ở kinh thành không tìm thấy đối thủ, trong Vĩnh Định Hầu phủ cũng là người có võ công cao nhất, lúc nãy so tài với các huynh đệ khác thì chưa tới một khắc đã phân được thắng bại, song từ khi Tô Nhược Tuyết và Lý An giao thủ đến giờ hiển nhiên đã quá thời gian một nén nhang.
Lý Nhiên tỏ vẻ tuyệt đối không phải cậu nghi ngờ năng lực của nhị tẩu tẩu, chẳng qua là trong ký ức tuổi thơ của cậu hình tượng bách chiến bách thắng của tứ ca ca quá mức sâu sắc, nhất thời cậu cũng không dám nắm chắc.
Lý Dụ cong môi cười cười, "Chờ xem, thắng bại sẽ rõ ràng nhanh thôi."
Quả nhiên, Lý Dụ vừa dứt lời thì Tô Nhược Tuyết bỗng rút nhuyễn roi tơ bạc quấn quanh eo, xoay người né đòn tấn công của Lý An rồi uyển chuyển tạo thế tấn công ngược lại Lý An, tia chớp roi bạc quất thẳng về phía mặt Lý An.
Thế tấn công này quá đột ngột, Lý An phản ứng nhanh kịp thời lùi lại, song roi bạc vẫn giống như rồng bay, chạy cực nhanh, liên tục không dứt, khiến y không thể lùi được nữa.
"Vút----- "
Âm thanh roi bạc chẽ gió vang vọng trong võ đường, trong lúc đầu roi sắc bén sắp quất vào mặt Lý An, nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, nháy mắt sau đó, mũi chân Tô Nhược Tuyệt chạm mạnh xuống đất, nàng mạnh mẽ thu hồi roi bạc rồi quấn lại quanh eo mình.
"Tứ đệ, cảm ơn đã nhường!"
Biểu cảm trên mặt Tô Nhược Tuyết vẫn không nhiều như cũ, dường như thắng lợi trước mắt hoàn toàn không có ý nghĩa gì đối với nàng cả, đôi mắt hoa đào ẩn chứa vài phần dịu dàng, thể hiện tâm trạng hiện giờ của nàng đang rất tốt.
Tuy Lý An vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại sau khi bị đả kích, nhưng từ xưa đến nay tính tình y quan minh lỗi lạc, thất bại chính là thất bại, không có bất kỳ lý do gì.
Hai tay ôm quyền, Lý An thi lễ với Tô Nhược Tuyết, "Hi vọng lần sau có thể được lĩnh giáo nhị tẩu một lần nữa."
Tô Nhược Tuyết không tìm được chút xíu oán hận và căm phẫn nào từ trong mắt y, tuy y không cam lòng nhưng tính tình bình tĩnh vững vàng, ánh mắt thể hiện khát vọng được hoàn thiện võ công của mình.
Tô Nhược Tuyết mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu, ôm quyền thi lễ lại, "Hoan nghênh đến tìm."
Song dĩ nhiên trong sân còn có người không hiểu chuyện, mọi người chỉ nghe một tiếng rống to, tiểu đệ Lý Nhiên mở cuống họng hết cỡ, "Nhị tẩu tẩu, nhị ca cũng tới, tẩu mau đánh bại huynh ấy đi!" Điển hình là dáng vẻ thích xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện!