ÔNG BỐ BỈM SỮA SIÊU CẤP

"Cậu em Lục, tôi cam đoan với cậu, nếu như sau này thằng nghịch tử này

còn dám đến siêu thị của cậu làm loạn, tôi sẽ chặt đứt chân của nó!" Tả Gia

Lương vừa nghe Lục Trần nói, đã hiểu được ý của Lục Trần.

"Tả gia chủ, là ông tự mình nói nhé, đến lúc đó ông không chặt đứt chân

của cậu ta, thì tôi sẽ đích thân làm điều đó, lúc đó, ông cũng đừng có trách tôi

không nể mặt ông." Lục Trần nhìn Tả Gia Lương nói.

Tả Gia Lương có chút khó chịu, ông ta cũng chỉ là nói một câu khách sáo

thôi, không ngờ Lục Trần lại được đằng chân lấn đằng đầu.

Chẳng qua là bây giờ ông còn không biết lai lịch của Lục Trần, hơn nữa

còn muốn cầu cạnh Lục Trần, chỉ đành vừa cười vừa nói: "Cậu em Lục nói

đúng lắm, nếu như thằng nghịch tử này còn không biết tốt xấu, cậu cứ thay tôi

giáo ɖu͙ƈ nó một chút cho tốt."

"Được, vậy sau này siêu thị của tôi không xảy ra chuyện thì thôi, nếu lại

xảy ra chuyện, nói không chừng tôi cũng chỉ có thể tìm đến Tả gia chủ." Lục

Trần nói.

"Những người ra đến siêu thị của anh gây chuyện đâu có liên quan gì đến

tôi?" Tả Thanh Thành biến sắc, hắn có thể nhịn xuống cơn tức này, không đến

siêu thự của Lục Trần làm loạn, nhưng hắn biết rõ Trương Đạo Nhân sẽ đến

gây sự ở siêu thị của Lục Trần.

"Tôi chỉ biết cũng là cậu bảo cậu ta đến siêu thị của tôi gây chuyện." Lục

Trần thản nhiên nói.

Anh mặc dù cũng không sợ Trương Đạo Nhân đến làm loạn, nhưng mà

nhiều một chuyện đương nhiên không tốt bằng ít đi một chuyện.

Hơn nữa, anh cũng không có thời gian chơi với mấy đại thiếu gia quần là

áo lụa này.

Viện khoa học đang trong giai đoạn dần hoàn thiện, nhân tài khắp nơi

cũng đã vào vị trí của mình gần hết, càng ngày anh sẽ càng phải đầu tư thời

gian vào đó nhiều hơn.

"Là ai?" Tả Gia Lương hỏi Tả Thanh Thành.

"Trương Đạo Nhân, bọn họ cũng từng có quan hệ." Tả Thanh Thành nói

ra.

Tả Gia Lương có chút không biết nói gì, Lục Trần cũng biết gây chuyện

quá.

Mặc dù anh quen biết với Tạ Vĩ Hào, nhưng dám đồng thời đắc tội với

người thừa kế của hai đại gia tốc, cả Du Châu, khủng bố như vậy cũng chỉ có

một người.

"Cậu em Lục yên tâm đi, tôi cũng có chút giao tình với Trương Hưng

Quyền, tôi sẽ nói chuyện này với ông ấy, tôi nghĩ ông ấy chắc chắn sẽ không

mặc kệ Trương Đạo Nhân làm loạn đâu." Tả Gia Lương nói.

"Vậy làm phiền Tả gia chủ, đúng rồi, tôi có thể trả lại Dạ Minh Châu cho

ông, nhưng mà ông phải dùng một tram triệu để mua lại, đây là cho Tả Thanh

Thành một bài học, cũng là phí tôi trả cho người ra tay."

Thật ra dù Lục Trần không cho Lưu Tử Tu bao nhiêu tiền, thậm chí một

đồng cũng không, thì Lưu Tử Tu sẽ chỉ làm việc giúp anh.

Nhưng anh đối với người của mình, trước giờ cũng không hề tệ bạc, nên

anh vẫn sẽ đưa Lưu Tử Tu một khoản tiền.

Tả Thanh Thành trong lòng vô cùng khó chịu, Lục Trần trộm đồ nhà hắn,

lại lấy đến bán cho nhà hắn, đây là chuyện gì chứ?

Nhưng mà hắn biết rõ, hôm nay nhà hắn không dám đắc tội Lục Trần,

đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

"Được, cậu cho tôi tài khoản, tôi sẽ lập tức sắp xếp cho người chuyển

tiền." Một trăm triệu dù không phải là con số nhỏ, nhưng đối với nhà họ Tả mà

nói, cũng nằm trong phạm vi hoàn toàn có thể chấp nhận được.

Quan trọng nhất là, hai viên Dạ Minh Châu này, giá trị tối này, vượt xa một

trăm triệu.

Đây cũng là nguyên nhân Lục Trần dám hét giá một trăm triệu với nhà họ

Tả.

Bởi vì anh biết tầm quan trọng của Dạ Minh Châu đối với nhà họ Tả.

Mặc dù hai viên Dạ Minh Châu này vốn cũng rất đáng giá, nhưng với anh

mà nói, cũng chỉ là một món đồ xa xỉ mà thôi, không có ý nghĩa gì cả.

Bởi vì, anh cũng không phải là người yêu thích đồ cổ.

Trước kia đi theo ông Vân học mấy thứ này, cũng chỉ là hứng thú nhất thời

mà thôi.

Lục Trần đưa số tài khoản cho Tả Gia Lương, Tả Gia Lương lập tức gọi

điện thoại cho giám đốc tài vụ thu xếp chuyển khoản.

Lục Trần cũng gọi điện thoại cho người mang Dạ Minh Châu đến.

Sau khi anh đạt được mục đích của ngày hôm nay, cũng không còn hứng

thú tiếp tục ở lại, anhtạm biệt Tả Gia Lương, rồi chuẩn bị rời đi.

Tả Gia Lương nhìn bóng lưng Lục Trần, giờ khắc này, ông mới biết được

chỗ lợi hại của người trẻ tuổi này.

Ví dụ như chuyện hôm nay, từ đầu đến cuối, mọi thứ đều hoàn toàn nằm

trong sự khống chế của anh, ngay cả ông ta là gia chủ kinh nghiệm thương

trường tàn khốc, cũng bị rơi vào cái bẫy của Lục Trần.

Tả Gia Lương nhìn vẻ mặt chán trường lại không cam lòng của Tả Thanh

Thành, bất đắc dĩ lắc đầu.

Nếu như con trai của mình có thể có được một nửa năng lực như Lục

Trần, thì tương lai Tả gia sau này giao vào tay hắn, chắc chắn sẽ ngày càng

phát triển.

Đáng tiếc, hôm nay sau khi biết được sự lợi hại của Lục Trần, ông mới

phát hiện so sánh với con trai của mình, quả thực không cùng một cấp bậc.

Lục Trần đi rất dứt khoát, anh đi đến đại sảnh, chào Tạ Vĩ Hào và Trần

Quang Hưng một câu, rồi rời khỏi nhà họ Tả.

Điều này làm cho trong lòng mọi người có chút tò mò, vừa rồi bọn họ rốt

cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng dù trong lòng mọi người tò mò, cũng không ai dám hỏi.

Sau khi rời khỏi nhà họ Tả, Lục Trần lên xe của mình, mà siêu trộm Lưu,

Lưu Tử Tu cũng đã yên vị trong xe của anh.

Sau khi Lưu Tử Tu trộm Dạ Minh Châu của nhà họ Tả trước đó, cũng

không có đi xe, mà ở trong xe của Lục Trần đợi chỉ thị của Lục Trần.

"Làm không tệ, hôm nay may mà anh không thất thủ, giúp tối giải quyết

được một chuyện lớn." Lục Trần ngồi vào ghế phó lái nói.

Bởi vì Lưu Tử Tu ngồi ở ghế lái, Lục Trần cũng để anh ta lái xe thôi.

"Là tôi phải cảm ơn anh, cho tôi cơ hội làm lại cuộc đời, còn cho con gái

tôi một môi trường bình yên để trưởng thành." Lưu Tử Tu chân thành nói.

Cả đời này, dính vào một số vụ án trộm, anh ta biết mình sớm muộn gì

cũng sẽ vào tù, cho nên đối với cuộc đời của mình anh không còn để ý quá

nhiều.

Anh ta chỉ là đang tính toán cho sự phát triển và cuộc sống của con gái về

sau.

"Yên tâm đi, chuyện tôi đồng ý với cậu tuyệt đối sẽ làm được, hai ngày

nữa tôi sẽ cho người đưa con gái anh đến trường tiểu học tốt nhất, với lại hai

năm nữa tôi cũng chuẩn bị mở một trường học, mời các giáo sư tốt nhất cả

nước đến dạy học." Lục Trần nói ra.

Sau này viện khoa học sẽ có mấy ngàn công nhân viên, đa số họ nhất

định đều là người đã lập gia đình, đến lúc đó bọn họ vào khu ký túc của viện

khoa học ở, chắc chắn cách các trường học khá xa, như vậy sẽ ảnh hưởng

đến vấn đề đi học của con cái công nhân viên.

Cho nên Lục Trần định vì con cái công nhân viên xây một trường liên cấp

tiểu học, cấp 2, cấp 3, đến lúc đó anh cũng sẽ chuyển Kỳ Kỳ vào đấy học.

Trong viện khoa học, ngoại trừ xây dựng trường học, còn có tất cả khu

thương mại, nghỉ ngơi, giải trí cùng với hệ sinh thái.

Nói là viện khoa học, không bằng nói là một khu đô thị nhỏ khép kín.

"Anh còn chuẩn bị xây trường học?" Lưu Tử Tu có chút kinh ngạc, anh ta

vẫn chưa biết nhiều về Lục Trần, cho nên anh ta cảm thấy cái lý tưởng này

của Lục Trần có chút không thực tế.

"Chính xác mà nói, không phải chuẩn bị, mà là đã định xong bản kế

hoạch, chắc là qua mùa xuân năm sau có thể tiến hành xây dựng." Lục Trần

gật nhẹ đầu, quan trọng nhất trước mắt là xây dựng viện nghiên cứu khoa học

cùng với nhà ở của công nhân viên, mấy thứ như trường học thuộc về hạng

mục khởi công thứ hai.

Lưu Tử Tu gật đầu, không nhiều lời nữa, chỉ là trong lòng có chút kinh

ngạc khó hiểu.

Nhưng mà anh ta biết rõ có một số việc không nên hỏi, cho nên anh ta sẽ

không hỏi nhiều.

"Đưa thẻ của anh cho tôi, tôi sẽ chuyển cho anh một triệu, xem như là tiền

lương của anh trong khoảng thời gian này, sau này biểu hiện tốt, tôi sẽ không

bạc đãi anh." Lục Trần nói.

Lưu Tử Tu gật đầu, cũng không làm bộ, trực tiếp đưa số thẻ cho Lục Trần.

Mặc dù Lục Trần không có yêu cầu hắn làm gì, nhưng mà hắn biết cái

mạng này của mình là Lục Trần cho, cho nên việc anh có thể làm bây giờ là

tiết kiệm chút tiền cho con gái, ngộ nhỡ sau này anh xảy ra chuyện ngoài ý

muốn, cũng không sợ Lục Trần đối xử không tốt với con gái của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc