ÔNG BỐ BỈM SỮA SIÊU CẤP

Lúc người đàn ông đó còn đang cho rằng mình có thể bắt được Lâm Di

Quân, đột nhiên, hắn cảm giác phía sau lưng lạnh toát, một con dao gọt trái

cây từ phía sau đâm vào người của hắn.

Sức lực cả người tên đó liền đi, hắn vô lực quay đầu lại thì nhìn thấy một

thanh niên đang lao về phía hắn rất nhanh.

Hiển nhiên, là thanh niên này dùng dao gọt trái cây đâm hắn.

Một dao này dù không đủ lấy mạng hắn, nhưng hắn cũng hoàn toàn mất

đi sức chiến đấu.

Hai chân mềm nhũn, chậm rãi co quắp ngồi xuống.

"Có chuyện gì vậy?" Lâm Di Quân hỏi Lục Trần vừa xông đến, lúc này cô

còn có chút chưa hoàn hồn.

"Không sao." Lục Trần không muốn làm cho Lâm Di Quân lo lắng, an ủi.

Lâm Di Quân gật đầu, Lục Trần không muốn nói, cô cũng không truy hỏi.

Lục Trần quay người nói với Tống Hải: "Cho người tới trông coi nơi này."

Tống Hải gật đầu, lấy điện thoại ra gọi người tới.

Lục Trần lại hỏi Lâm Di Quân, “Bà ngoại sao rồi, vẫn ổn chứ?"

Lâm Di Quân gật đầu, "Không có vấn đề gì lớn, truyền xong dịch là có thể

về nhà."

Lục Trần gật đầu, nói: "Em đi vào trước đi, chuyện bên ngoài đừng nói với

họ, tránh để họ lo lắng."

Lâm Di Quân nói: "Em biết rồi."

Cô nói rồi xoay người đi vào.

Bởi vì khoảng cách hơi xa, động tĩnh bên ngoài cũng không quá lớn, mấy

người nhà Vương Tuyết không phát hiện chuyện vừa xảy ra bên ngoài.

Lục Trần muốn tự mình đi tìm Mục tiên sinh, nhưng lo lắng lại có người

đến tìm Lâm Di Quân, cuối cùng anh vẫn ở lại.

Anh tin tưởng Đỗ Phi, dựa vào bản lĩnh của Đỗ Phi, chỉ cần gặp Mục tiên

sinh, bắt hắn hẳn không thành vấn đề.

Hơn hai mươi phút sau, người Tống Hải gọi tới, nhưng bọn họ cũng

không lên hết, mà phân ra tại từng góc bệnh viện, một hai người đứng chung

hút thuốc, trò chuyện.

Nhưng bọn họ cũng không phải chỉ hút thuốc nói chuyện phiếm, mà từng

giây từng phút đều tra xét có người nào khả nghi đi đến khoa não của bệnh

viện không.

Có người phát hiện có chút bất thường, nhưng cũng không biết chuyện gì,

chỉ là cảm giác bầu không khí có chút kỳ lạ.

Hơn một giờ sau, cuối cùng bà cụ cũng truyền dịch xong, không có ai tới

tìm cả.

Lúc đám người Lục Trần vừa đưa bà cụ về nhà họ Vương, anh nhận

được điện thoại của Đỗ Phi.

"Mẹ nó, tên kia rất mạnh, tôi không bắt được hắn, còn bị hắn đánh bị

thương hơn mười người." Đỗ Phi buồn bực nói.

"Bằng cách nào? Đánh đơn mà qua được cậu sao?" Lục Trần nhíu mày,

có một tên mạnh như vậy đang âm thầm đang tính kế với anh, khiến anh có

cảm giác đang bị một con rắn độc nhìn chằm chằm.

"Không biết nữa, cũng cỡ như tôi, có điều tôi đã cho người chụp lại hình

hắn, trừ phi hắn hóa trang, nếu không lần sau gặp lại, hoàn toàn có thể nhận

ra." Đỗ Phi nói.

"Ừ, anh mang theo các anh em trở về trước đi, đúng rồi, hắn nhất định sẽ

trốn về Du Châu, để ý giúp tôi một chút." Lục Trần nói.

Nếu như Mục tiên sinh này đã biết anh ở Kỳ Giang, hơn nữa còn kịp thời

đuổi tới, rõ ràng Mục tiên sinh đã để ý tới anh từ khi ở Du Châu.

Anh đoán Mục tiên sinh có lẽ không kịp ra tay với anh ở Du Châu, cho nên

mới đuổi theo tới Kỳ Giang.

Thật sự Lục Trần đoán trúng hơn một nửa.

Mục tiên sinh vốn đã tới Du Châu mấy ngày, chỉ là vẫn không tra được

tung tích Lục Trần.

Hai ngày trước, tin Đông Phương Long và Lục Trần quyết chiến bị nhà họ

Trương truyền ra ngoài, ông ta mới biết được Lục Trần ở đâu.

Có điều, sau khi tận mắt thấy Lục Trần cùng Đông Phương Long quyết

chiến, ông ta đã thay đổi ý định.

Bởi vì khi thấy hai người quyết chiến, ông ta biết mình không phải là đối

thủ của Lục Trần, nhưng lúc ông ta chuẩn bị cấu kết với Trương gia đối phó

Lục Trần, lại phát hiện Lục Trần tới Kỳ Giang.

Ông ta vốn muốn lợi dụng thế lực ở Kỳ Giang đối phó Lục Trần, không

ngờ Lục Trần lại gọi đám người Đỗ Phi tới.

Điều này khiến ông ta lấy Lý Hổ ra làm lá chắn giữ chân Lục Trần, kế

hoạch đi bắt mẹ con Lâm Di Quân của bọn họ thoáng cái thành công cốc.

Lúc này Mục tiên sinh đúng thật đang trêи đường quay về Du Châu, kế

hoạch ở Kỳ Giang đã thất bại, ông ta chỉ có thể quay về Du Châu tính kế lần

nữa.

Có điều lúc này ông ta cảm giác Lục Trần có thể đã biết thân phận của

mình, nếu không sẽ không bảo Đỗ Phi tới đối phó với ông.

Vì không đánh rắn động cỏ, Mục tiên sinh chuẩn bị về nhà họ Trương ẩn

nấp, từ từ tìm cơ hội đối phó Lục Trần.

Tiêu Biệt Tình muốn mang Lục Trần về thủ đô, bà ta muốn người sống

chứ không phải người chết, điều này hạn chế khả năng của ông ta, cũng tăng

lên độ khó cho nhiệm vụ mà ông ta phải hoàn thành.

Hai ngày sau, việc nhà họ Vương gói mộ hoàn thành đúng hạn, cả nhà

Lục Trần dẫn theo Vương Quỳnh cùng nhau quay về Du Châu.

Lúc gần đi, Vương Uyển một mực bảo cha mình vay tiền Lục Trần nhưng

Vương Khải trực tiếp chối bỏ.

Chuyện lần này, ông coi như thấy rõ bộ mặt của Hứa Kiệt, tuy không đến

mức khiến cho Vương Uyển chia tay hắn ta, nhưng ông không có tư cách mở

miệng vay tiền Lục Trần.

Nhất là thái độ Vương Uyển và Từ Phương lúc trước đối với Lục Trần,

ông càng sẽ không vì Hứa Kiệt mà vay tiền Lục Trần.

Sau khi quay lại Du Châu, Lục Trần để Vương Quỳnh và Lâm Di Giai ở

siêu thị thực tập trước, tiền lương đương nhiên không ít.

"Mấy ngày này em ở cùng chị Lâm Di Giai trước nhé, hai ngày nữa có thể

chuyển đến chỗ bọn anh." Lục Trần nói.

"Vâng, cám ơn anh Lục Trần.." Tiểu Quỳnh gật đầu nói.

"Anh rể, anh để Tiểu Quỳnh ngủ cùng Kỳ Kỳ sao?" Lâm Di Giai hỏi.

"Không phải, hai ngày nữa bọn anh phải dọn đi rồi." Nhà ở khu biệt thự hồ

Cảnh Long thuộc núi Mã Sơn đã xây xong, Lục Trần đặc biệt chọn một biệt

thự đắt tiền nhất sửa sang lại, vài ngày trước đã làm xong, mấy ngày tới có

thể chuyển vào.

"Anh chị muốn dọn đi đâu? Anh chị mua nhà ở đâu?" Lâm Di Giai tò mò

hỏi, nếu là trước kia, Lục Trần nói muốn chuyển đi, cô chắc chắn cho rằng

Lục Trần thuê nhà ở.

"Khu biệt thự hồ Cảnh Long." Lục Trần nói.

"Oa, hồ Cảnh Long, chỗ đó biệt thự thấp nhất đều phải năm sáu mươi

trệu, anh rể anh đúng là có tiền." Lâm Di Giai nhìn Lục Trần vẻ mặt hâm mộ,

thật là nhìn không ra, bọn họ vẫn luôn xem thường Lục Trần, Lục Trần lại có

bản lĩnh lớn như vậy.

"Cũng tầm vậy, muốn ở biệt thự thì cố gắng làm việc cho tốt đi." Lục Trần

nhàn nhạt cười nói.

Nếu người khác nói với cô ta lời này, Lâm Dai Giai chắc chắn sẽ liếc mắt

rồi cho qua.

Anh bảo cô ta đi làm kiếm tiền ở biệt thự, không phải là châm chọc cô

sao?

Có điều lời này từ miệng Lục Trần nói ra, cô ta lại tin.

"Anh rể, anh thật tốt, em chắc chắn sẽ không để cho anh thất vọng."

Trong phút giây này, Lâm Di Giai nhìn nhìn Lục Trần, trong lòng không hiểu

sao dâng lên một ý nghĩ:

Nếu anh không phải là anh rể cô thì thật tốt!

Nếu anh không phải là anh rể cô, cô sẽ có cơ hội theo đuổi anh.

Nếu như Lục Trần biết ý nghĩ của Lâm Di Giai, chắc sẽ sợ chạy mất dép.

Lúc trước một chút hiểu lầm đã khiến cho Lâm Di Quân cùng anh chiến

tranh lạnh mất mấy ngày, nếu lại để cho Lâm Di Quân biết Lâm Di Giai cũng

có ý đồ với anh, không giết Lục Trần mới là lạ.

"Anh phải cùng chị em đi xem nhà, các em đi theo Ngô Lỗi đi làm trước đi

nhé." Lục Trần nói.

"Anh rể, bọn em cũng đi xem biệt thự của anh nữa, mà Tiểu Quỳnh hôm

nay mới tới, đã bắt người ta đi làm luôn rồi, một chút tình người cũng không

có." Lâm Di Giai nháy mắt một cái, nói.

Bình luận

Truyện đang đọc