ÔNG BỐ BỈM SỮA SIÊU CẤP

“Không có.” Tiêu Trí Viễn dứt khoát lắc đầu.  

Người đàn ông trung niên suy nghĩ một lúc, đôi mắt đột nhiên sáng ngời: “Có  

cách rồi.”  

“Cách gì?” Tiêu Trí Viễn ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên.  

“Mục Tông vẫn đang ẩn nấp ở Du Châu, tôi sẽ gọi điện cho ông ta, việc này  

chắc chắn sẽ thành.” Người đàn ông trung niên lấy điện thoại ra gọi điện cho  

Mục Tông.  

Mục Tông chính là Mục tiên sinh mà Tiêu Biệt Tình cử đến Du Châu để đối  

phó với Lục Trần.  

Sau khi ông ta thất bại trong việc đối phó với Lục Trần ở Kỳ Giang, ăn một  

đấm của Đỗ Phi, bị thương chút xíu, Tiêu Biệt Tình vốn muốn đổi người,  

nhưng Mục Tông lại nói ông ta có biện pháp đối phó với Lục Trần, vì thế Tiêu  

Biệt Tình đã cho ông ta một cơ hội.  

Hiện tại Mục Tông đang ẩn nấp ở Du Châu, chuẩn bị tìm thời cơ cho Lục Trần  

một đòn chí mạng.  

Tất nhiên không phải muốn giết Lục Trần, so với việc giết Lục Trần, Tiêu Biệt  

Tình càng hy vọng bắt sống Lục Trần hơn.  

Về cơ bản bà ta đã điều tra được, Lục Thiên Hành muốn giải tán Lục gia, toàn  

bộ mấy trăm tỷ tài sản của Lục gia đều cho Lục Trần, khoản tài sản này nhất  

định bà ta phải thu về tay.  

Theo lý thuyết, bà ta là người vợ đầu tiên của Lục Thiên Hành, một nửa tài  

sản của Lục Thiên Hành đáng lẽ phải là của bà ta, mà lúc này toàn bộ tài sản  

đều thuộc về Lục Trần, bà ta tất nhiên sẽ không cam lòng.  

Đây chính là nguyên nhân vì sao Mục Tông vẫn luôn ẩn nấp ở Du Châu chờ  

đợi cơ hội.  

Vì muốn bắt sống Lục Trần.  

…  

Lúc này Lục Trần đang ngồi ở bên cạnh Lam Linh nhắm mắt nghỉ ngơi, ban  

đầu các thí sinh dự thi đều có một căn phòng để nghỉ ngơi, nhưng Lục Trần  

không tốn nhiều sức lực cho nên không cần nghỉ ngơi.  

Có điều anh chẳng có gì để giao lưu với mấy tên cùng bàn đang nhìn anh  

chằm chằm, cho nên lại nhắm mắt dưỡng thần.  

Thấy Lục Trần nhắm mắt dưỡng thần, tiếng nói chuyện của Hoàng Hựu Quân  

và Ngô Trung Hoa nhỏ đi không ít.  

Ngô Trung Hoa cũng tham gia cuộc thi, chỉ là ông ta chỉ lọt vào được Top 32,  

và sau đó bị đánh bại ở vòng thứ hai. Mà lúc này Lục Trần trực tiếp tiến vào  

Top 16, không chỉ riêng ông ta, mà ngay cả nhóm học trò kia, ánh mắt nhìn  

Lục Trần đều thay đổi.  

Lúc trước Lục Trần nói nhiều như vậy, trong lòng bọn bọ ít nhiều cũng có cảm  

giác lý luận suông.  

Nhưng lúc này Lục Trần trực tiếp tiến vào Top 16, điều đó cũng có nghĩa là  

anh thuộc top 16 trêи bảng xếp hạng cả nước, còn trâu bò hơn cả thầy của  

bọn họ.  

Nửa giờ sau, tiến vào vòng thi đấu thứ ba.  

Có thể tiến được tới Top 16 thì không ai là kẻ yếu cả, đối thủ vòng này của  

Lục Trần là một ông già 50 tuổi đến từ Hiệp hội đá thô Trung Nguyên.  

“Nhóc con, cậu mau nhận thua đi, lão già này không muốn bắt nạt một kẻ vô  

danh.” Ông già khinh bỉ nhìn Lục Trần, bộ dạng khinh thường không muốn so  

tài với Lục Trần.  

Vẻ mặt Lục Trần bình tĩnh nhìn ông ta, anh không tức giận, chỉ thản nhiên nói:  

“Nếu như ông sợ thì có thể về nhà tìm con trai của ông để dưỡng lão, không  

cần ở đây để làm mất mặt mình.”  

Anh vốn không phải loại người khắc nghiệt gì, nhưng ông già thật sự quá cay  

nghiệt, tất nhiên Lục Trần sẽ không lịch sự với ông ta.  

“Hừ, không biết tốt xấu, để lão già này cho cậu thua triệt để.” Ông già hừ lạnh  

một tiếng, đi lên cầm lấy viên đá thô đánh giá trước.  

Mặc dù Lục Trần có thể tiến vào được Top 16 nhưng ông ta đã xem mấy trận  

dấu trước đó của Lục Trần, căn bản không có gì nổi bật, ông ta đoán là do  

Lục Trần gặp may, gặp được mấy tên đối thủ không có não.  

Nếu không thì lấy tuổi tác của Lục Trần, làm sao có thể tiến vào được Top 16.  

Ông ta nghi ngờ Lục Trần có thể đến tham gia thi đấu được là do gian lận.  

Ông già tràn đầy tự tin, loại ngọc ông ta đọc ra quả đúng thuộc loại đó, sai số  

27 gram, thành tích này tương đối tốt, hoàn toàn xứng đáng là Top 16 toàn  

quốc.  

“Nhóc con, đến phiên cậu rồi.” Ông già khiêu kϊƈɦ nhìn Lục Trần.  

Lục Trần lạnh nhạt cười, trực tiếp cầm một khối đá thô đặt ở trong tay, sau đó  

nói thẳng: “Kim cương, 59 gram.”  

Nhìn Lục Trần giống như chơi đùa như thế, ông già mỉm cười, thằng nhóc này  

rõ là người ngoài ngành, không biết hội trưởng hiệp hội đá thô Trung Hải nghĩ  

cái gì mà lại để cho tên bất tài này tham gia cuộc thi.  

Điều quan trọng nhất là cái loại bất tài này lại trở thành đối thủ tranh vào top 8  

của ông ta, điều này làm cho ông ta khó chịu.  

Các nhân viên ở đó cũng ngạc nhiên, cảm thấy Lục Trần quá tùy ý, nếu mà  

anh ta đoán trúng thì thật sự quá là tà môn.  

Nhưng rồi cậu nhân viên đó liền trợn tròn mắt. 
  

“Cậu còn chần chờ cái gì nữa, đây là đá quý gì? Trong lượng bao nhiêu, điểm  

số?”  

Nhân viên công tác lấy lại tinh thần, kinh ngạc nói: “Kim cương, 74 gram, sai  

15 gram.”  

“Cái gì? Cậu có nhầm lẫn không?” Ông già giật mình, hoàn toàn không tin  

tưởng cậu nhân viên, tức giận quát to một tiếng sau đó tự mình tiến lên xem.  

Khi nhìn thấy con số hiển thị trêи khay, ngay cả ông ta cũng trợn tròn mắt.  

Ông ta không tin, cầm lấy khối đá quý lên kiểm tra, thật sự là kim cương.  

Làm sao có thể?  

Làm sao thằng nhóc này có thể đoán chính xác như thế?  

Chỉ có Top 3 mới có thực lực như vậy!  

“Về dưỡng lão thôi ông già, ông thực sự rất yếu.” Lục Trần khiêu khích nói.  

Ông già nhìn chằm chằm vào Lục Trần, lạnh lùng nói: “Đây mới là ván đầu  

tiên thôi, để ông già này xem cậu còn có thể may mắn như vậy nữa không.”  

Ông ta hừ lạnh, sau đó cầm một cục đá thô lên kiểm tra.  

Chỉ là lần này ông ta kiểm tra hơi lâu, khoảng hơn hai mươi phút đồng hồ sau  

mới thấy ông ta mồ hôi đầy trán nói: “Viên này cũng là kim cương, 36 gram.”  

Trong khoảnh khắc đưa khối đá cho nhân viên, ông già thở ra một hơi dài, cả  

người giống như vừa bị bệnh nặng xong.  

Thể loại cược đá này tốn rất nhiều năng lượng.  

Ông già vì để tránh sai lầm nên đã đem hết 120% tinh lực ra để kiểm tra viên  

đá, hơn hai mươi phút tập trung cao độ, đừng nói đến ông ta, ngay cả nhiều  

người trẻ tuổi cũng không chịu được.  

“Là kim cương, 56 gram, sai 20 gram.” Cậu nhân viên nói.  

Lục Trần gật đầu, không đợi ông già kia khiêu khích lần nữa, anh cầm một  

viên đá lên.  

Anh cũng giống như trước đó để viên đá trong tay, sau đó nói: “Viên đá này  

cũng là kim cương, 40 gram.”  

Anh nói xong thì đưa viên đá cho nhân viên, toàn bộ quá trình chỉ mất có 30  

giây.  

Nhìn Lục Trần tùy ý như thế, ông già hừ lạnh một tiếng, ông ta không tin may  

mắn của Lục Trần có thể tốt như vậy.  

Lục Trần chỉ đơn giản là một người không hiểu gì về cược đá, làm gì có bậc  

thầy cược đá nào có thể phán đoán được kết quả nhanh như vậy.  

Cậu nhân viên cũng cảm giác Lục Trần có chút chơi đùa, cậu ta cho rằng trận  

trước Lục Trần thắng là do may mắn, mèo mù vớ phải cá rán.  

Cậu ta lắc đầu, bắt đầu cắt.  

Lúc này ba người Hoàng Hựu Quân, Ngô Trung Hoa cùng với Lam Linh đều  

nhìn nhân viên cắt đá kia không chớp mắt.  

Lục Trần đã thắng được ván thứ nhất, chỉ cần Lục Trần thắng được ván này  

nữa là có thể tiến vào Top 8 cả nước.  

Đây là điều chưa từng có trong giới đá thô ở Du Châu.  

Tất cả mọi người ở sảnh lớn đều nhìn chằm chằm nhân viên cắt đá kia, Lục  

Trần không chỉ là người trẻ tuổi tham gia cuộc thi, mà còn lọt vào Top 16, hơn  

nữa còn thắng được ván thứ nhất, thành tích này khiến cho rất nhiều bậc thầy  

cược đá ngạc nhiên.  

Lúc này có không ít người đi về phía bàn của Hoàng Hựu Quân, cơ bản là  

muốn kết giao với Hoàng Hựu Quân. 

Bình luận

Truyện đang đọc